Đường xá tựa hồ rất dài, lại tựa hồ quá ngắn. Dọc theo đường đi Triệu Phác Chân hầu hạ hắn tả hữu, giống như dày vò cũng như trộm được chút vui thích.
Nàng chưa bao giờ biết hóa ra một khi nghĩ thông suốt thì thích một người lại có thể thích nhiều đến thế. Ánh mắt nàng cầm lòng không đậu mà theo hắn, lúc giúp hắn sửa sang quần áo, mang vớ đi giày cũng muốn đụng chạm vào hắn.
“Loại chuyện này che lấp không được.” Nàng nhớ tới lời Hoa Uyển nói về La Khỉ cùng Cao Linh Quân, chuyện giữa thiếu niên nam nữ, tình đậu sơ khai, quả nhiên chỉ hận không thể mỗi một ngày đều ở bên nhau, hận không thể gần nhau hơn một chút lại một chút.
Nàng chỉ có thể thấy may mắn vì Lý Tri Mân không nhìn thấy, nếu không nàng không biết phải giấu chuyện này thế nào. Hắn đã có vị hôn thê dòng dõi cao quý, nhưng lý trí nàng lại hoàn toàn không thể ngăn chặn tình cảm, chỉ có thể trộm giấu, dùng động tác cẩn thận hơn thường ngày để hầu hạ hắn, nhưng lại tận lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của chính mình.
Lý Tri Mân tự nhiên cảm giác được thị tỳ hầu cận là nàng gần đây có chút khác thường trầm mặc nhưng hắn lại lý giải theo kiểu khác: Đại chiến kết thúc, ba việc lớn nàng đã làm được hai, nàng lại sợ mình biết càng nhiều bí mật thì sẽ bị lật lọng, mình sẽ không cho nàng đi, mà hiện giờ mình bị mù …… Không hề có tiền đồ, cho nên nàng muốn cực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-than-nuoi-rong/2106093/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.