Bóng tối làm người ta bình tĩnh hơn. Trước kia hắn không chú ý nhiều tới âm thanh quanh mình, tiếng gió thổi qua nhánh cây ngoài cửa sổ, bồ câu phốc phốc mà đập cánh. Giống như khi còn nhỏ hắn ăn vạ trêи giường giả bộ ngủ không muốn đi thư phòng tập viết vậy, vừa nhắm mắt lại đã nghe được tiếng động.
Ham ăn biếng làm là bản tính của con người, nhưng mẫu thân đối với hắn kỳ vọng cực cao nên vô cùng nghiêm khắc yêu cầu, đè nặng áp lực. Hắn tuổi nhỏ vô cùng chán ghét tập viết và đọc sách, trăm phương nghìn kế muốn giả bệnh để khỏi phải đi thư phòng, Người khác đều là nghiêm phụ từ mẫu, nhưng hắn lại có nghiêm mẫu từ phụ. Từ nhỏ phụ vương cũng không để ý đến công khóa của hắn, ngẫu nhiên vừa thấy, cũng đều là mỉm cười ôn hòa, mẫu thân nhưng lại vì hắn đọc không thuộc sách mà đánh gậy. Hắn khóc nháo thì phụ thân cũng chỉ cười nói: “Hài tử còn nhỏ, tương lai cũng chỉ là một tôn thất nhàn tản, hơn nữa “Con trai giống mẹ”, ngu dốt cũng có phúc khí của ngu dốt, hà tất phải cưỡng cầu, nháo đến gà bay chó sủa trong nhà không được an bình.”
Mẫu thân biết phụ thân không thích làm ầm ĩ nên lúc phạt hắn đều tránh mặt phụ thân. Nàng lại vì một câu “con trai giống mẹ” kia mà cảm thấy tổn thương, ngày thường không chịu thừa nhận mình không có học thức, người bên cạnh cũng đều dùng loại nô tỳ biết chữ nghĩa. Thế nhưng bọn họ lại không được giỏi hơn mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-than-nuoi-rong/2106091/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.