Ứng phu nhân nói: “Ân…… Khi đó ta không ý thức được một bộ quần áo của mình có thể đủ cho một nhà bình thường ăn cơm mấy tháng.” Bà hơi hơi có chút tự giễu cười: “Quả nhiên sau đó liền gặp báo ứng, chúng bạn xa lánh, trôi giạt khắp nơi. Nhớ tới năm đó đói đến cái gì cũng phải ăn thì liền cảm thấy cuộc đời này tất có nhân quả.”
Triệu Phác Chân thật cẩn thận hỏi: “Tuy rằng nô tỳ tuổi còn nhỏ nhưng cũng nghe nói trong hoạn nạn mới thấy bằng hữu. Phu nhân hiện giờ khổ tận cam lai, tất có hậu phúc.” Nàng không khỏi nhìn về phía vết sẹo trêи mặt bà, nghĩ thầm có phải chính là có lúc gặp nạn kia hay không. Một vị tiểu thư được nuông chiều từ bé, bỗng nhiên gặp nạn này, hẳn phải vô cùng kinh hoàng, kể cả là mình cũng chưa chắc đã có thể tiếp thu việc bị hủy dung này.
Ứng phu nhân hơi hơi mỉm cười, liếc nhìn nàng một cái, duỗi tay sờ sờ vết thương trêи mặt, thấp giọng nói: “Vết sẹo này là ta tự mình vạch lên. Lúc ấy ở trêи đường gặp sơn phỉ, toàn bộ gia đinh đều bị giết, để tránh bị làm nhục, ta đã dùng trâm cài đầu tự rạch mặt mình. Tên trùm thổ phỉ kia vô cùng tức giận, muốn giết ta…… Sau lại……”
Bà chần chờ rồi nói tiếp: “Sau đó Ứng tiết độ sứ, lúc ấy là nhị đương gia của đám sơn phỉ kia ngăn cản lại, rồi mang theo ta về sơn trại.”
Triệu Phác Chân trêи mặt lộ ra bừng tỉnh, hóa ra Ứng phu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-than-nuoi-rong/2106080/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.