Lý Tri Bích cười khen: “Đóa Diêu hoàng này chính là được trời ban cho sắc vàng, bởi vậy được mệnh danh là hoa vương, tất nhiên là phi phàm. Mân đệ có ánh mắt thật tốt.” Lý Tri Mân lúc này đã cởi xuống mảnh lụa viết câu thơ, mở ra nhìn thoáng qua, lông mày nhếch cao. Lý Tri Bích ở một bên đã nhìn đến câu thơ thất tuyệt này, cười đọc lên: “Nguyên vì năm xưa vi sau chiếu, bách hoa cúi đầu bái phương trần (đại khái nói về hoa mẫu đơn được các hoa khác cúi đầu ngưỡng mộ). Quả nhiên khí phách bất đồng, cũng thật xứng với bông hoa Diêu Hoàng này.”
Các sĩ tử bên cạnh thấy Thái Tử đọc ra câu thơ này thì trêи mặt hơi hơi có chút kỳ dị. Đây cũng xuất phát từ điển cố. Năm xưa Thánh Hậu đi dạo trong vườn, làm một bài thơ “Minh triều du thượng uyển, khẩn cấp báo xuân biết. Nhị suốt đêm phát, mạc đãi hiểu gió thổi.” (Bãi triều du thượng uyển. Gấp gấp báo xuân haỵ.Hoa nở hết đêm nay. Đừng chờ môn gió sớm – Sưu tầm). Bài thơ này vừa ra thì đã thể hiện khí phách bất phàm, rất nhanh được lưu truyền. Nhưng bá tánh vô tri liền nghĩ ra một bài hí khúc lưu truyền nói nữ chủ yêu cầu trăm hoa phải nở, chỉ có mẫu đơn không chịu nên bị Thánh Hậu lấy liệt hỏa đốt trụi, nhưng kỳ diệu là cành khô vẫn có thể nở ra bông hoa. Kỳ thật câu chuyện lưu truyền này là chê Thánh Hậu, khen ngợi khí khái của mẫu đơn. Nếu người khác nhìn đến thì không sao nhưng cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-than-nuoi-rong/2106067/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.