Lý Cung Hòa khoác áo choàng, chậm rì rì đi trêи đường cái sau khi trời đổ đại tuyết, phía sau là ba huynh đệ Lý Tri Mân, Lý Tri Kha, và Lý Tri Phác. Bọn họ đều mặc thường phục, thật cẩn thận mà đi theo phía sau Lý Cung Hòa, đằng sau nữa là mấy gia đinh và thị vệ. Đúng là bộ dáng quý nhân hay đi ra ngoài ở trong thành.
Đại tuyết rơi xuống, khắp nơid đều là tuyết trắng xóa nhưng lông vũ nhưng ở dưới mái hiên vẫn còn mấy cái khất cái rúc vào để sưởi ấm. Lý Cung Hòa vừa đi vừa thở dài: “Kinh thành vẫn còn nhiều người đói khổ như vậy, thịnh thế còn quá xa a, cũng không biết Kinh Triệu Doãn đang làm cái gì.”
Lý Tri Kha cười nói: “Phụ hoàng nhân đức, những ăn mày này kỳ thật nhi thần cũng biết chút, cũng không thể trách Kinh Triệu Doãn. Năm trước lúc chưa hạ tuyết thì Kinh Triệu Doãn đã phái người đem du dân và khất cái trong kinh đưa về quê, người tàn tật, phụ nữ và trẻ em thì đều được đưa tới Yên Hòa đường. Có điều có vài kẻ không chịu về quê nhà, cầm mấy đồng tiền được cứu tế đi ra ngoài uống rượu hoặc đánh bạc hết, sau đó lại lặng lẽ trở lại kinh thành. Phụ hoàng cũng không biết, những ăn mày này ở trong kinh thành thậm chí còn làm trộm, hoặc làm chút việc vặt vãnh được nhiều tiền hơn so với về quê làm trồng trọt. Đó là còn chưa nói, lúc thấy trời rơi tuyết lớn, nhiều quý nhân có thiện tâm đã ở trêи đường phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-than-nuoi-rong/2106050/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.