Sâu trong vườn thượng uyển, Triệu Phác Chân đang trực đêm không biết trong lúc này nàng đã bị người ta nhận ra, lại càng không biết cái tên sát thần kia không phải Thái Tử như nàng tưởng. Lúc này nàng chỉ cho rằng mình may mắn lại lần nữa từ trong cõi chết trốn được. Sau khi sửa sang lại đống sách, nàng theo thói quen tắt ngọn đèn dầu, kiểm tra lại mọi thứ, khóa chặt cửa rồi trở về nơi ở của mình.
Nàng cùng Tư Thư Cố Hỉ Cô ở trong một viện nhỏ. Cố Hỉ Cô vào cung từ khi còn nhỏ, dưới thời Trung Tông thì được thăng chức thất phẩm, đến nay đã qua tuổi ba mươi nhưng bởi vì ngoài cung không có người thân nên liền bẩm với Hoàng Hậu xin được ở lại trong cung làm việc. Bởi vì Cố Hỉ Cô làm người quy củ thành thật nên được lưu lại làm nội kho Tư Thư, lại tuyển Triệu Phác Chân do mình dạy dỗ tới trông coi làm việc. Bà coi Triệu Phác Chân thành nữ nhi mà yêu thương.
Cố Hỉ Cô tối nay phải ở phía trước hỗ trợ. Hiện tại bà đã về và đang ngâm chân. Bà nhìn thấy Triệu Phác Chân trở về thì cười nói: “Đã trở lại sao? Bên trong hộp giữ ấm có bánh phục linh bách hợp và canh sữa dê, ngươi mau ăn rồi tẩy rửa và đi ngủ thôi.”
Triệu Phác Chân đi qua mở cái nắp hộp lên thì quả nhiên thấy một đĩa điểm tâm trong suốt, vẫn còn bốc khói khiến mùi thơm bay nức mũi. Đây chắc là đồ còn thừa từ yến hội nền được chia cho đám nữ quan. Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-than-nuoi-rong/149619/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.