“Cậu nhìn xem, mình rất tốt, không mất một sợi tóc nào.” Hoắc Nhiễm video call với Du Ti Du, cô khoe mặt mình ra, giả bộ ngây thơ vô tội.
Mấy ngày vừa rồi Du Ti Du nổi giận, cô sợ ảnh hưởng tới sức khỏe của anh ấy, vậy nên vẫn chưa liên hệ, vốn định để hai ngày sau sẽ gọi điện báo bình an, nhưng vì quá mức bận rộn, giờ cô mới nhớ ra.
Thực ra có rất nhiều lúc như vậy, vốn định hồi âm, chớp mắt sau đã quên mất, lúc nhớ ra, mọi thứ đâu đã vào đó.
Du Ti Du xụ mặt nhìn cô, không nói một lời. Năm phút sau, anh nhếch môi, hừ lạnh, “Cậu được lắm, Hoắc Nhiễm, cậu được lắm.” Du Ti Du liên tục gật đầu, nở nụ cười vô cùng kì dị.
“Đáng lẽ ra tôi không nên bạc trắng tóc vì lo cho cô!” Hiển nhiên Du Ti Du vẫn còn tức giận, anh ấy nói xong, trực tiếp cúp máy.
Hoắc Nhiễm há mồm, lời nói đã đến bên miệng, nhìn màn hình tối thui trước mặt, cô không khỏi mím môi, im lặng không nói gì thêm.
Phía sau có tiếng bước chân của Khương Nghiêu Xuyên, Hoắc Nhiễm lập tức ném điện thoại sang một bên, xoay người lấy laptop, giả bộ đang làm việc.
“Vừa rồi mẹ gọi điện thoại cho anh, hỏi xem bao giờ trở về?” Khương Nghiêu Xuyên xin ý kiến của Hoắc Nhiễm, “Nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa rồi về, được không?”
Hoắc Nhiễm vốn không muốn nói chuyện, nhưng ngẫm nghĩ một lúc, cô trả lời: “Em cùng Chu Hành đi tàu.”
Cô vừa dứt lời, sắc mặt Khương Nghiêu Xuyên lập tức tối sầm. Anh đứng yên ở đó, lặng yên không nói gì.
Ngay lúc Hoắc Nhiễm tưởng anh không phản đối, cô vui vẻ định làm việc tiếp, đột nhiên có bóng đen ở phía sau phủ xuống, bàn tay dài duỗi qua, “cạch” một tiếng, laptop của cô bị đóng lại.
“Hoắc Nhiễm, em thử giận dỗi thêm một lần nữa xem.” Khương Nghiêu Xuyên lạnh giọng.
“Anh mạnh tay như thế làm gì.” Hoắc Nhiễm cúi đầu, bướng bỉnh nói: “Em thích như vậy đấy.”
“Hoắc Nhiễm.” Giằng co với cô một trận, Khương Nghiêu Xuyên bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn phải đầu hàng.
“Chúng ta bình tĩnh nói chuyện trước đã.” Khương Nghiêu Xuyên cúi đầu nhìn cô, dịu giọng dỗ dành, “Anh hứa sau này sẽ không tái phạm nữa.”
Hoắc Nhiễm vẫn cúi đầu, thật ra cô không tức giận chuyện này, lúc đấy tại sao anh nổi nóng, cô cũng hiểu, chỉ là…
Hoắc Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, cắn cắn môi, dè dặt trả lời: “Vì sao anh lại viết di thư?”
Lúc cô nhìn thấy bức thư đấy, cảm giác bầu trời như sụp xuống, cô đã mất đi người thân, trên thế giới này chỉ còn mỗi mình anh, nếu ngay cả anh cũng biến mất… Vậy không khác gì trực tiếp lấy mạng cô.
Hoắc Nhiễm không biết mình có thể chịu đựng được hay không.
Cô vất vả lắm mới đỡ bệnh, hiện tại lại sắp sụp đổ.
Khương Nghiêu Xuyên nhìn cô, một lúc sau mới phản ứng lại, cô gái nhỏ vì chuyện này mà không thoải mái.
“Không viết.” Anh xoa đầu cô, có hơi xúc động, không biết nên làm sao.
“Lá thư kia trống không.”
Chắc hẳn cô chưa mở ra xem.
Đêm trước khi rời đi, anh đã thầm nghĩ, nếu lần này gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, chí ít cũng nên để lại kỷ vật cho Hoắc Nhiễm. Trước kia mỗi lần tham gia nhiệm vụ, anh đều viết di thư, nhưng lần này cầm bút rồi lại không biết viết gì, mặc dù trong lòng có ngàn lời muốn nói.
Anh không muốn viết những lời đó lên di thư, cho nên chỉ viết vài chữ ngoài bì thư, bên trong trống rỗng, không có gì cả.
“Anh sẽ không chết.” Biết cô lo lắng cho anh, trái tim Khương Nghiêu Xuyên khẽ run, cười nói: “Anh đã hứa phải bảo vệ em, sao có thể chết được.”
Anh đã từng thề trước lá cờ Tổ quốc, một khi đã hứa, cả đời phải theo, không gì có thể khiến anh thất hứa, cho dù có là cái chết.
“Vậy nên đừng tức giận nữa nhé?” Khương Nghiêu Xuyên cúi người lại gần cô, đôi mắt dịu dàng, bàn tay quàng qua cổ cô, nhẹ nhàng nhéo nhéo.
Hoắc Nhiễm mím môi, ôm lấy cổ anh, buồn bã nói: “Về sau không được phép như vậy.”
Không được phép im lặng rời đi, không được phép để lại di thư.
Anh có thể trung thành với Tổ quốc, trung thành với nhân dân, nhưng đừng quên, anh là Tổ quốc của cô.
Cô vĩnh viễn luôn ở đây chờ anh.
“Em muốn đi vệ sinh.” Hoắc Nhiễm phá vỡ yên tĩnh, từ nãy tới giờ cô mót muốn chết.
. . .
Chuyện di thư đã giải quyết xong, Hoắc Nhiễm lại bắt đầu lên án anh.
“Khương Nghiêu Xuyên, anh thật đáng ghét, em nghi ngờ anh vốn không phải là người.”
“Vậy là gì?” Khương Nghiêu Xuyên chiều theo ý cô, cười như không cười hỏi.
“Sói dữ.” Hoắc Nhiễm hờn giận, nhăn mũi với anh.
“Mấy ngày tới tuyệt đối không được chạm vào em.” Hoắc Nhiễm ra vẻ không sợ hãi, ngồi xếp bằng trên giường, kiêu ngạo nói: “Anh Khương, anh ăn chay nhiều năm như vậy, vẫn nên tiếp tục ăn chay thì hơn.”
Khương Nghiêu Xuyên đè đầu cô lại, không do dự, trực tiếp hôn sâu, một lúc sau mới buông ra, nhẹ giọng nói: “Anh không ngại đổi sang ăn thịt.”
Hoắc Nhiễm nghẹn họng, lập tức nâng cao cảnh giác, ấp úng hỏi: “Anh… Anh định làm gì…”
Khương Nghiêu Xuyên đứng dậy, đi tới đầu giường lấy thuốc.
“Bôi thuốc cho em.”
. . .
Hoắc Nhiễm và Khương Nghiêu Xuyên ở lại khách sạn thêm hai ngày.
Chu Hành đi tàu về trước, trước khi đi, anh ấy tới xem Hoắc Nhiễm, nhưng lúc đó cô đang tắm rửa, Khương Nghiêu Xuyên ra mở cửa, thấy là Chu Hành, thái độ không quá tốt, vì thế nói hai câu liền đuổi người đi.
Có nhà họ Khương chống lưng, Hoắc Nhiễm công bố tin tức ra bên ngoài, sau đó cô gửi tất cả tài liệu mình thu thập được cho cảnh sát.
Trở lại tòa soạn, lão Chu lập tức tìm cô nói chuyện.
“Hoắc Nhiễm, quả nhiên tôi không nhìn nhầm cô.” Lão Chu gật đầu cười.
Hoắc Nhiễm nhíu mày khó hiểu, lão Chu là cấp trên, bình thường chỉ thích phê bình mấy người bọn họ, mỗi lần họp, ông ấy thường giảng mấy thứ đạo lý gì đó. Cô cảm thấy ông ấy là người kì lạ, không bao giờ tuân theo quy tắc, đôi khi cảm giác ông ấy không đủ tư cách làm lãnh đạo, tuy nghĩ vậy, nhưng cô lại không dám nói ra.
“Chuyện này chỉ có cô mới có thể làm được, quả nhiên không làm tôi thất vọng.” Lão Chu cúi đầu nhìn tin tức, nở nụ cười tươi, Hoắc Nhiễm cảm giác nụ cười này có hơi quỷ quái.
Người từ trước tới nay chỉ biết sầm mặt quát mắng người khác… rốt cuộc làm sao vậy…
“Tôi cũng từng là một phóng viên, nhưng lại không may mắn như cô.” Lão Chu ngẩng đầu, bất đắc dĩ nói: “Chỉ có cô mới có thể làm được chuyện này mà thôi.”
Lão Chu thừa nhận, ông ấy có lòng riêng, thời điểm mới bước chân vào ngành này, ai mà chẳng có nhiệt huyết cùng chính nghĩa của bản thân, quyết tâm cống hiến cho xã hội, không sợ gì cả, sẵn sàng thay đổi thế giới.
Lúc trước giáo viên luôn dạy dỗ họ điều này, nhưng ra xã hội, lại có biết bao người bị quật ngã.
Ngày đó ông ấy từng nói, mấy tin tức Hoắc Nhiễm viết không có lực ảnh hưởng, không có lượt xem cao, chính là ý này.
Hoắc Nhiễm khó hiểu nhíu mày.
Lão Chu cười gượng, giải thích: “Lúc cô và Du Ti Du nói chuyện với nhau, tôi vô tình đi qua nghe thấy được.”
Cũng không phải chuyện gì lớn, lúc đó Du Ti Du nói rằng Hoắc Nhiễm là người nhà họ Khương. Trong thành phố Đồng này, ai mà chẳng biết người nhà họ Khương, có họ ở phía sau chống lưng, muốn làm chuyện gì cũng được, vậy nên ông mới giao nhiệm vụ như vậy cho một thực tập sinh, hơn nữa chỉ giao cho mình cô.
“Xin lỗi vì lúc đó không nói rõ với cô.”
Lão Chu kính cẩn xin lỗi, Hoắc Nhiễm ngây người sợ hãi, chỉ biết gật đầu liên tục, không nói nên lời.
Lúc Hoắc Nhiễm định đi ra ngoài, lão Chu gọi cô lại, nói: “Đúng rồi, nghe Chu Hành nói, cô và nó là bạn cùng lớp hồi trung học?”
Hoắc Nhiễm dừng lại, không biết tại sao lão Chu lại hỏi điều này,
“Thằng nhóc đó là họ hàng xa của tôi, tính tình rất tốt.” Đột nhiên lão Chu nổi hứng muốn mai mối.
Chu Hành là cháu của lão Chu?
Hoắc Nhiễm vô cùng kinh ngạc, sau đó phản ứng lại, lập tức lắc đầu, nói: “Không không không, tôi có bạn trai rồi.”
“Cô không gạt tôi đấy chứ?” Lão Chu nhíu mày, không quá tin tưởng lời cô nói.
Cô là sinh viên năm cuối tới đây thực tập, cũng đã nửa năm trôi qua, mọi người không hề phát hiện cô có bạn trai… nhưng mà nhìn cô không giống như đang nói dối.
“Lừa sếp làm gì.” Hoắc Nhiễm nhìn thẳng vào mắt lão Chu, cực lực lắc đầu.
“Được rồi được rồi, hôm nay cô về nghỉ ngơi đi, thời gian trước vất vả, cho cô nghỉ phép ba ngày.” Lão Chu có hơi thất vọng, nhanh chóng khoát tay áo.
. . .
Đào Mẫn đang chọn lễ phục cho Hoắc Nhiễm.
“Nhiễm Nhiễm nhà chúng ta chưa mặc đồ dạ hội bao giờ, lần này nhất định phải trang điểm thật lộng lẫy.” Bạn của Đào Mẫn tổ chức một bữa tiệc, bà ấy rủ Hoắc Nhiễm đi cùng.
Đối với Đào Mẫn mà nói, mấy chuyện xã giao này không thể tránh khỏi, lúc trước bà cũng từng hỏi Hoắc Nhiễm có muốn đi không, bởi vì bà luôn coi cô là người nhà họ Khương, một lòng muốn công bố với mọi người chuyện này.
Chỉ cần cô nguyện ý, người nhà họ Khương có thể làm tất cả vì cô.
Nhưng Hoắc Nhiễm vẫn luôn không đồng ý.
Nếu đã như vậy, Đào Mẫn cũng không khó xử cô, muốn đi thì đi, không muốn thì không có nghĩa vụ phải đi, chỉ cần cô đồng ý, một ngày nào đó cô sẽ trở thành người nhà họ Khương.
Cho dù không đồng ý cũng không sao.
“Cái này rất đẹp.” Đào Mẫn chọn cho cô một chiếc váy dài màu kem, thoạt nhìn không nổi bật, nhưng lại vô cùng tao nhã, Đào Mẫn cảm giác chiếc váy này rất hợp với Hoắc Nhiễm.
Hoắc Nhiễm thay đồ xong, bà liền dẫn cô đi trang điểm.
Mái tóc uốn cong, lộ ra cần cổ trắng như tuyết, mặc lễ phục vào, cô lẳng lặng đứng ở đó, xinh đẹp như một tiểu công chúa.
Đào Mẫn khen ngợi không ngớt.
Hoắc Nhiễm vốn đã xinh đẹp, nhưng lúc trước chỉ là một cô gái nhỏ hoạt bát, trang điểm xong, cô lại càng thêm rạng ngời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]