Edit: Quanh
Beta: Quanh
Đã hơn mười phút trôi qua, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng động trong phòng làm việc, khiến người ta càng nghe càng khó chịu.
Hoắc Nhiễm ngồi trên ghế sofa, cúi đầu nhìn bàn chân của mình, đầu ngón chân không ngừng bấu víu đôi dép lê, trong lòng nhẩm đếm từng giây từng phút. Đào Mẫn ngồi bên cạnh cô.
Cứ cách vài phút, Hoắc Nhiễm lại ngẩng đầu, nhìn về phòng làm việc phía bên kia. Một lúc sau, Đào Mẫn đứng dậy, nhẹ nhàng đi tới trước cửa phòng, áp sát tai, muốn nghe rõ động tĩnh bên trong, cuối cùng lại quay trở về chỗ cũ.
Hoắc Nhiễm dùng ánh mắt dò hỏi, không biết bà có nghe được gì hay không.
Đào Mẫn ngồi xuống, mày không khỏi nhăn lại. Bà suy nghĩ một lúc, sau đó mới do dự nói: “Không biết Nghiêu Xuyên có chịu đựng được không…”
Nó tham gia quân ngũ năm mười tám tuổi, đã vậy còn là bộ đội đặc chủng, lớn như vậy rồi, từng tiếp nhận biết bao nhiệm vụ lớn nhỏ, trải quả không ít mưa bom bão đạn, hẳn là chịu được mấy trận đòn…
Chắc là không sao đâu.
“Chú đánh anh?” Hoắc Nhiễm nghe vậy, luống cuống bật dậy, lại lập tức phủ nhận, “Không thể nào.”
Chú không phải người dễ động thủ.
“Ngày xưa ông ấy đánh suốt, hồi nhỏ thằng bé rất nghịch ngợm, không đánh không ngoan.” Đào Mẫn nhíu mày, mặc dù nói như vậy, lòng bà không hề cảm thấy thư thái.
“Nhưng cô cảm giác như nghe thấy tiếng gậy gộc đánh vào lưng.” Đào Mẫn nói xong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-than-bao-dap/2790302/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.