Từ lúc quay về nhà Bách Sanh đã cảm thấy Tiểu Liêu có gì đó khankhác, cứ nắm chặt tay hắn không chịu buông. Cứ như cái đuôi bám theo hắn từ phòng này đến phòng khác. Bách Sanh cảm thấy buồn cười cũng khôngbiết làm gì với nó, hình như lâu rồi nó không có những hành động như thế này. Giữa bọn họ không biết từ lúc nào lại có 1 khoảng cách vô hình,Tiểu Liêu cũng lâu rồi không có tinh thần như vậy.
Tiểu Liêu bị hắn ôm trong lòng, cầm sáchbản tiếng anh, bảo Bách Sanh đọc cho nó nghe. Bách Sanh gối đầu lên vai nó, vòng qua người nó lật sách ra “Tiểu Liêu, thật muốn anh đọc nguyênvăn tiếng anh cho nghe sao?”
“Ờ.” Tiểu Liêu gật đầu, giọng nói nũng nịu “Bách Sanh đọc tiếng anh, nghe rất êm tai.”
Bách Sanh cười cười, cằm tựa ở vai nó nhẹ nhàng cọ cọ đến khi nó phát cười khanh khách mới thôi. Nghe thấy tiếng cười giòn tan của nó, tráitim hắn trở nên bình yên biết bao. Hắn mở trang đầu tiên ra bắt đầu đọc. Tiếng Anh của Bách Sanh vẫn rất khá, phát âm rất chuẩn. Tiểu Liêu rấtthích nghe hắn đọc tiếng anh, giọng hắn lúc đó đặc biệt gợi cảm và thuhút.
Bách Sanh càng đọc càng như trở về với những ngày trong quá khứ. Cảmgiác được người trong ngực không còn quấy phá nữa, hô hấp cũng bắt đầutrở nên điều đặn. Hắn mới nhẹ nhàng đặt sách xuống bên cạnh. Đầu TiểuLiêu theo đó cũng lệch ra, tóc dài lộn xộn xõa lên mặt. Bách Sanh đưatay giúp nó vén lên, rồi ôm nó vào lòng, khóe miệng dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-ten-ai-lang-le-yeu-em/3224498/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.