Từ lời nói giả giả thật thật lần trước của Doãn Thịnh. Trong lòngBách Sanh luôn cảm thấy bất an. Chỉ cần Tiểu Liêu bước khỏi cửa là hắnphải tự mình đi theo. Hoặc giả bản thân không tự đi được, cũng sẽ pháiLâm Duệ hay Phương Kiệt đi theo. Tiểu Liêu ở nhà buồn chán khó chịu,muốn đi siêu thị vậy mà Bách Sanh cứ nhất mực bảo Lâm Duệ đi theo kè kè.
Trên đường đi Lâm Duệ bảo vệ nó, cẩn thận hầu hạ bà lớn này. Lo sợ nó lại như con thiêu thân hết lao vào cái này rồi lao vào cái kia, lại sợnó bị lạc. Lòng thấp thỏm lo lắng đợi nó mua đồ xong, tống ngay lên xechạy thẳng về nhà giao người.
Tiểu Liêu cắn cắn ống hút của ly trà sữa. Oán niệm nhìn ra bên ngoàibầu trời đang nắng gắt. Không hề báo trước, xe “huých” 1 cái nó cả người ngã nhào về ghế phía trước, xoa xoa đầu, nhìn lên vừa lúc va phải ánhmắt lo lắng của Lâm Duệ.
Lâm Duệ nhìn tình hình thoáng qua trước xe, quay đầu dặn dò Tiểu Liêu “Bất kể là xảy ra chuyện gì cũng không được bước xuống xe, biết chưa?”
Tiểu Liêu nhìn thấy đột nhiên có người chặn đầu xe của họ, từ trongxe nó ngước nhìn ra ngoài … đám người này làm thế nào nó cũng khôngquên, chỉ gặp 2 lần nhưng lần nào cũng để lại cho nó những ký ức khủngkhiếp.
Đao Ba Trạch cười nịnh nọt đi đến trước chiếc Audi của Lâm Duệ, dựavào phía trước xe, ánh mắt như có như không lướt qua Tiểu Liêu “Xem nào, đây không phải là tiểu muội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-ten-ai-lang-le-yeu-em/3224490/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.