Bách Sanh té cù trên mặt đất, mà vẫn thừa hơi sức, ngẩng đầu cườithật tươi “Dịch Tiểu Liêu, em học nhu đạo từ khi nào?” Chắc là mấy nămnay không ai còn dám ăn hiếp nha đầu này nữa rồi.
Tiểu Liêu nhìn hắn nằm bò dưới đất, có 1 luồng tức giận nghẹn tronglòng ngực. Nó sửa sang lại áo quần “Chiêu này, chính là chờ hôm này, đểđá anh.”
Bách Sanh đứng dậy, phủi phủi bụi cát trên người. Nếu như không phảihắn thả lòng phòng bị, thì Tiểu Liêu nó làm sao có thể đánh ngã hắn chứ. Nhìn thấy nó ở trước mặt, cô gái ngây ngô năm đó dường như đã thay đổi. Gương mặt trẻ con bây giờ đã hình thành những đường nét cân đối, cáicằm xinh xắn, đôi mắt đen láy của năm nào như truyền vào hắn 1 thứ cảmxúc đặc biệt thôi thúc bản thân muốn tới gần nó.
Thấy Bách Sanh yên lặng nhìn mình chăm chú như vậy, Tiểu Liêu có chút khẩn trương, nhanh chóng cầm lấy ba lô, vội xoay người đi.
Bách Sanh đuổi theo nó “…. 3 năm nay khỏe không?”
“Khỏe.”
“Đói bụng không, cùng đi ăn cơm.”
“Không đói.”
“Về nhà phải không? Anh đưa em về.”
Tiểu Liêu dừng bước, Bách Sanh đứng phía sau nó, khoảng cách rất gần, thậm chí có thể nhìn thấy cái đuôi ngựa buộc thấp của nó. Tiểu Liêuthấp giọng nói “Muốn thế nào, vẫn chơi chưa đủ?”
Bách Sanh nghe thấy tim bỗng căng thẳng. Đúng vậy, hắn đang làm cáigì vậy? 3 năm trước chẳng phải đã nói là buông tay sao? Hắn yên lặng vài giây, nhẹ nhàng mở miệng “Lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-ten-ai-lang-le-yeu-em/3224482/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.