Đây có gọi là vui đến cực hạn nên cảm thấy bi thương?
Tiểu Thất vẫn giữ tư thế nửa vươn đầu, tư thế cong lưng rất mắc cười, cả người cứng nhắc đứng đó như bức tượng điêu khắc.
Vẫn là Lục Sâm phản ứng lại trước, “Bác trai, anh trai!”
Trên thực tế, Cảnh Thuỵ nhỏ hơn anh đến 5 tuổi, nhưng Lục Sâm kêu anh rất tự nhiên, không chút ngại ngùng.
Tiêu Lăng hừ nhẹ 1 tiếng, Cảnh Thụy nửa cười híp mắt cũng ừ 1 tiếng.
“Đừng đứng ngoài cửa, nhanh chóng đi vào đi.”
Lục Sâm đưa tay đỡ Tiểu Thất, lúc này Tiểu Thất mới động đậy.
Cô nuốt nước miếng, như bị trúng tim đen cúi đầu không dám nhìn ai.
Hai người cùng đi đến phòng khách, Tiểu Thất không dám ngồi, cắn móng tay, đáng thương nhìn Cảnh Thụy!
Anh, nói tốt cho em đi!
Cảnh Thụy nhún nhún vai, không kiên nhẫn đưa tay ra, biểu thị bản thân không có cách nào khác.
Ai bảo nha đầu thối này không biết đường về nhà!
Cả đêm không về!
Hì hì hì, gan quả là to mà.
Không thể trông mong vào Cảnh Thụy, Tiểu Thất lập tức ái ngại nhìn Tiêu Lăng, gãi đầu hỏi, “Ba, sao hôm nay ba ở nhà vậy?”
“Ba không thể ở nhà?”
“Không không không, con không có ý đó, ý con là không phải mẹ còn ở bệnh viện sao, sao ba không đến bệnh viện với mẹ?”
Nhắc đến Tô Tố, sắc mặt của Tiêu Lăng dễ coi 1 chút, “Bác sĩ nói mẹ con không cần nằm viện, nhà chúng ta cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-phai-boss-kieu-ngao/3161194/chuong-830.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.