Lục lão gia hơi chột dạ mà gật gật đầu, “Con cũng là một phần tử trong gia đình này, chuyện lớn như vậy đương nhiên phải có sự góp ý của con rồi!”
“Vậy... Nếu con không đồng ý thì sao!”
Lục lão gia bỗng chốc nghẹn họng, gương mặt có đôi chút khó nghĩ.
Lục Sâm không kiềm được, anh cười khểnh, “Được rồi, đừng diễn nữa, từ đầu bố cũng đã chẳng cần con góp ý, nếu không cũng chẳng cần hỏi ý của con sau khi đã có được cách giải quyết vấn đề, về chuyện này thì con không có gì để nói cả, nói chung... không phải bố rất hay xử lý những việc như vậy sao!”
Sắc mặt lão gia nửa xanh nửa đỏ!
Nếu như Lục Sâm biết trước lão gia gọi anh về đây là vì chuyện này thì không đời nào anh quay về! Chuyện này không liên quan mấy đến anh, là có liên quan đến con trai của Lục Vĩnh Cường chứ không phải liên quan đến con trai của ông, kể cả lão gia có nhận thêm mấy đứa con, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến anh.
“Còn chuyện gì nữa không, không còn thì con đi trước đây, bên phía công ty còn nhiều chuyện cần xử lý!”
“Đợi đã!”
Lần này người mở miệng không phải là lão gia, mà là Lục Vĩnh Cường, Lục Vĩnh Cường nhìn Lục Sâm, ánh mắt anh ta sáng lên, “Lục Sâm, lời của bố chắc em cũng đã nghe rõ rồi, sau này Lục Dương là con trai của anh, cũng là cháu trai của em, bây giờ Lục Dương mới tốt nghiệp, đang kiếm việc làm, anh muốn nhân cơ hội mọi người trong nhà đều có mặt ở đây nên tiện thì giải quyết việc này luôn.”
Bàn tay đẩy xe lăn của Lục Sâm hơi khựng lại, anh ngước ánh mắt lên nhìn Lục Vĩnh Cường!
Hóa ra còn toan tính cả chuyện này nữa.
Ánh mắt anh nhìn sang gương mặt của lão gia một hồi, rồi lại quay sang nhìn Lục Vĩnh Cường, “Anh muốn thế nào, nói thẳng ra đi!”
“Anh cũng chẳng muốn thế nào cả. Lục Dương là con trai anh, nó sắp phải thực tập đến nơi, đến giờ này còn chưa tìm được công ty, ý anh là, nó cũng là người nhà Lục gia, nên anh chỉ muốn em sắp cho nó một công việc ở Phong Hoa thôi.”
Lục Sâm không thay sắc mặt, “Anh muốn em sắp cho nó vị trí nào?”
Lục Vĩnh Cường nghe thấy Lục Sâm nói vậy, tưởng rằng anh đã đồng ý, anh ta liền lập tức hớn hở nói, “Công ty hình như có ghế của tổng giám đốc đang bỏ không, cứ để cho Lục Dương ngồi vào ghế tổng giám đốc là được!”
“Ha ha——”
Đúng là nói mà không biết thẹn!
Lục Sâm dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Lục Vĩnh Cường cho đến khi ánh nhìn xuyên thấu ấy làm cho Lục Vĩnh Cường cảm thấy bị áp lực, “Cậu, cậu cười cái gì, nhìn anh như vậy là sao?”
Ánh mắt của Lục Sâm nhìn liếc qua Lý Dương.
Anh không quên, khi nãy Lục Vĩnh Cường nhắc đến ba chữ ‘tổng giám đốc’, ánh mắt của Lý Dương chợt lóe sáng lên.
“Tôi cười anh vì anh nực cười!”
Lục Vĩnh Cường mặt biến sắc, “Lục Sâm cậu đừng có quá đáng, tập đoàn Phong Hoa không phải là công ty của cậu, đó là công ty do một tay bố gây dựng nên, là công ty của Lục gia, Lục Dương cũng là người nhà của Lục gia, tại sao lại không thể vào công ty làm việc được chứ!”
“Công ty mà bố gây dựng nên?” Lục Sâm nhếch mép nhìn sang lão gia, “Vậy à? Đây là công ty mà một mình bố gây dựng nên?”
Lão gia bỗng chốc sắc mặt lộ vẻ hổ thẹn!
Đương nhiên không phải do một mình ông gây dựng, mà là cả mẹ của Lục Sâm và ông gây dựng được. Cho dù đến tận bây giờ, cổ phần của công ty còn một phần lớn là thuộc về mẹ của Lục Sâm!
Lục Sâm thấy lão gia không nói được gì, anh lại quay sang nói với Lục Vĩnh Cường, “Chuyện này anh thương lượng với bố đi, chỉ cần bố đồng ý, em sao cũng được!”
“Bố nói không được là không được! Con tưởng vị trí tổng giảm đốc là cái gì mà ai cũng có thể tùy tiện thích ngồi là ngồi được? Lục Dương vẫn là một sinh viên chưa tốt nghiệp, chưa hiểu gì về mọi việc trong công ty, con định để cho nó một bước lên trời, ngồi ngay vào ghế tổng giám đốc sao? Lục Vĩnh Cường, con đừng suy nghĩ đơn giản như vậy! Chuyện này có ta quyết định, không được! Con đừng diễu cái gương mặt đó ra cho ta xem, không có ích gì đâu! Đừng nghĩ ta không biết mấy chuyện của con, còn chuyện này thì dừng lại ở đây!”
Lão gia cũng không ngốc, công ty cũng có một nửa công sức của ông, ông tuyệt đối không thể để nó rơi vào bất cứ hoàn cảnh nguy hiểm nào!
Lục Vĩnh Cường thấy sắc mặt cương quyết của lão gia, đành phải lùi một bước, “Được rồi được rồi, vị trí tổng giám đốc không được, vậy thì vị trí khác là được chứ gì, công ty của gia đình mình, chẳng lẽ để cho Lục Dương phải đi làm thuê cho công ty khác sao, hơn nữa trong quá trình thực tập cũng phải được người ta phê lời bình vào, nếu làm việc ở chỗ khác bị ghi lời bình không được tốt thì sẽ ảnh hưởng đến việc tìm việc sau này đấy.”
Lão gia trầm ngâm đôi phút bèn nhận lời đồng ý.
“Lục Sâm, vậy con xem sắp xếp một vị trí trong công ty cho Lục Dương.”
Lục Vĩnh Cường vui mừng ra mặt.
Chỉ cần để Lục Dương lọt vào được công ty, vậy thì bước cờ đầu tiên của gã đã trót lọt.
Còn về chuyện sau đó...
Gã sẽ từ từ nghĩ cách!
Lần này Lục Sâm trả lời khá nhanh, “Muốn vào công ty cũng không phải không được, Phong Hoa trước giờ không bao giờ nuôi kẻ bất tài, vậy cậu nói cho tôi biết, cậu biết làm những gì?”
Lý Dương lập tức nói, “Cháu học quản lý nhân sự!”
“Ok, vậy cứ vào bộ phận quản lý nhân sự, nhưng phải bắt đầu từ cấp dưới làm lên!”
Lý Dương lập tức cảm thất chút thất vọng, nói gì thì khái niệm của tổng giám đốc và nhân viên quèn khác nhau lắm chứ.
Lục Vĩnh Cường cũng không vừa lòng, nếu làm từ nhân viên cấp thấp thì phải đến khi nào mới lên được nhân viên cấp cao, bao giờ mới nắm bắt được tin tức trọng yếu của công ty đây.?
“Không được, anh phản đối! Con trai của Lục Vĩnh Cường này làm sao có thể bắt đầu từ một nhân viên cấp thấp kia chứ, ít nhất cậu phải để cho nó làm tổ trưởng gì gì đó chứ!”
Lục Sâm mặt nguội lạnh, “Chuyện trong công ty đều do em quyết, bây giờ hai người chỉ có thể có hai lựa chọn! Thứ nhất, vào công ty và làm từ cấp dưới! Thứ hai, đi công ty khác mà làm!”
“Lục Sâm, cậu đừng có quá đáng nghe chưa! Công ty này có phải của một mình cậu đâu!”
“Tôi đã nói xong rồi, mấy người cứ suy nghĩ!”
“Bố, bố xem nó xem, sao có thể làm như vậy được!” Lục Vĩnh Cường đi tới bên lão gia, tức tối nói, “Lục Dương là cháu trai trưởng của Lục gia chúng ta mà lại phải vào công ty làm một nhân viên quèn, để người khác biết không phải là muốn người ta cười vào mặt chúng ta sao!”
Lần này lão gia cũng chẳng giúp cho Lục Vĩnh Cường!
“Làm từ cấp dưới thì đã sao? Năm đó, bố của mày đây muốn gây dựng công ty cũng phải bắt đầu từ một đứa nhân viên quèn đấy, đừng có nghĩ là nhân viên cấp dưới thì chỗ này chỗ kia không được tốt, phải trải qua sự vất vả và quá trình của một nhân viên cấp dưới, sau này có làm nhân viên cấp cao mới hiểu được tường tận các trình tự trong công ty! Mày thì hiểu cái gì!”
Lục Vĩnh Cường đỏ mặt tía tai.
Lão gia quay sang nhìn Lục Dương, “Lời chú của cháu nói đã nghe thấy chưa, chuyện này để cho cháu tự quyết định!”
“Cháu đồng ý làm từ nhân viên cấp dưới!”
Lão gia nghe vậy liền gật gật đầu hài lòng, ông đưa tay vỗ vỗ vai của Lý Dương, “Tốt! Vậy thì làm cho đàng hoàng, làm được việc rồi thì chú của cháu sẽ không bao giờ mai một nhân tài đâu, chỉ cần cháu làm được việc, chú của cháu đều biết hết!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]