Chương trước
Chương sau
“Alô?”

Điện thoại đã được liên kết, nhưng đầu bên kia khá lâu sau cũng không thấy có tiếng người.

Tiểu Thất thấy kỳ lạ nhìn lại điện thoại, “Không phải là không để ý gọi nhầm vào đây chứ...”

Nói rồi cô toan tắt điện thoại thì bỗng nhiên có tiếng của Lục Sâm từ đầu bên kia.

“Tiểu Thất...”

“Là em là em, sao anh không nói gì làm em tưởng điện thoại của anh chẳng may cọ vào...”

“Em đang ở đâu?”

Tiểu Thất ngồi bên vườn hoa, hai chân cô đung đưa, thong thả nói, “Em đang ở nhà một dì của em, hôm nay bố mẹ và các bạn của họ đến đây tụ họp, nên cũng đón em đi cùng.” Tiểu Thất thấy giọng trầm ấm cùa Lục Sâm, cô lại nhớ đến ý niệm với anh, trên bặt bỗng chốc đỏ phừng phừng, cô che lấy gương mặt cười tủm tỉm của mình, ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, “Anh thì sao, đang làm gì vậy?”

“Không sao...”

Xe của Lục Sâm dừng dưới chân ký túc xá của Tiểu Thất, anh còn tưởng Tiểu Thất đang ở ký túc xá không ngờ cô lại đang không ở đây.

“Anh chỉ tự dưng muốn gọi cho em thôi, muốn nghe giọng em.”

Tiểu Thất đỏ ửng gò má, nhưng cô cũng không ngốc, cô nhạy cảm ngờ thấy có điều gì đó, “Anh sao thế, sao cảm giác như anh không được vui thì phải?”

Lục Sâm nghĩ ngợi đôi phút, chỉ nói một câu, “Khi nãy anh vừa về nhà.”

Bộ não của Tiểu Thất nhanh chóng suy luận ra.

Về nhà?

Về nhà không phải cũng có nghĩa là chịu bực mình sao?

Cũng không nghĩ xem, hôm nay trong phòng ăn đã gặp được Lục Vĩnh Cường và Trương Mỹ, bọn họ hống hách như vậy, Lục Sâm mà về nhà cũng chẳng có ai giúp anh, chắc chắn sẽ còn bị làm cho bực mình, thảo nào giọng nói của anh có chút trầm xuống.

Cái tên Lục Vĩnh Cường này đúng là không cần sĩ diện mà, lấn lướt chiếm lấy nhà của người khác, mà còn dám bắt nạt Lục Sâm đến như vậy! Cứ coi như hắn ta cũng là người bị hại, nhưng người hại hắn ta là bố của cả hắn và Lục Sâm chứ, Lục Sâm có làm sai điều gì đâu, dựa vào cái gì mà bắt nạt người khác!

Bản năng chính nghĩa trong Tiểu Thất bộc phát, cô càng nghĩ càng tức, đứng phắt dậy, “Lục Sâm, rốt cuộc anh đang ở đâu, không phải đang ở trong nhà anh đấy chứ, em nói cho anh biết nhé, nếu anh vẫn đang ở đó thì lập tức ra ngoài đi! Ài... không được không được, em đã nói rằng sau này sẽ bảo vệ anh rồi, anh đợi em, anh nói cho em biết địa chỉ của nhà anh, em đến đó dạy cho đôi vợ chồng nhà Lục Vĩnh Cường một bài học!”

Đầu điện bên này, Lục Sâm nghe tiếng Tiểu Thất phẫn khí, tâm trạng của anh lập tức được giải tỏa.

Anh cười, “Anh cũng không ngốc, em yên tâm đi, anh sẽ không ở nhà để chuốc bực vào mình đâu, giờ này đang ở ngoài rồi.”

“Ừm, vậy anh đừng có về đó nữa.”

“Được rồi!” Lục Sâm phát hiện Tiểu Thất có một năng lực thần kỳ, cô như có thể chữa lành mọi vết thương của người khác, chỉ nói với cô vài câu đơn giản, tâm trạng của anh đã lập tức nắng ráo lại rồi, “Tiểu Thất?”

“Hả?”

“Khi nãy em nói sau này sẽ bảo vệ cho anh?”

“Đương nhiên rồi, Tiêu Tiểu Thất này nói lời giữ lời!”

“Được, vậy em hãy nhớ lấy câu nói này.”

Tiểu Thất hào sảng vỗ ngực, “Anh cứ yên tâm đi, chắc chắn em sẽ khắc cốt ghi tâm câu nói này!”

“Ừ, thế em đi chơi đi, anh đi làm đây.”

“Vâng!”

Điện thoại vừa ngắt, Tiểu Thất lại ngồi xuống.

Cô ôm cằm thở dài.

Haizz...

Lục Sâm thực sự đáng thương quá!

Hừ!

Sau này nhất định cô sẽ bảo vệ cho anh, không để ai làm tổn thương anh!

Có tiếng của Lãnh Điền Tâm từ phía xa vọng lại, “Chị Tiểu Thất, chị Tiểu Thất, chị đang ở đâu đấy?”

Tiểu Thất nhìn theo hướng của âm thanh, thì thấy Lãnh Điền Tâm đang đứng cạnh Cảnh Thụy, hai người đang tiến lại phía cô, Tiểu Thất nhanh chóng đứng phắt dậy, vẫy tay với hai người họ, “Ở đây, ở đây, chị ở đây!”

Lãnh Điền Tâm lập tức chạy lại phía cô, “Chị Tiểu Thất, mọi người đều đang tìm chị đấy, sắp đến bữa cơm rồi, mình về nhanh thôi.”

“Được được.”

Lãnh Điền Tâm chỉ cao đến cổ của Tiểu Thất, thấp hơn Tiểu Thất cả cái đầu, cô nhóc càng chỉ cao đến ngực của Cảnh thụy, Tiểu Thất nhìn chiều cao của hai người, buột miệng nói.

“Điền Tâm ơi, giờ em đang học lớp 9 rồi phải không.”

“Vâng!”

Tiểu Thất lóe qua một suy nghĩ, vừa đi vừa hỏi, “Vậy em cũng đã là thiếu nữ rồi, có bắt đầu thích bạn nam nào trong lớp chưa?”

Cảnh Thụy bỗng chốc khựng bước chân lại, ánh mắt như đao kiếm quay lại nhìn Tiểu Thất, Tiểu Thất đột nhiên lạnh cả sống lưng.

Đúng là làm việc tốt không được báo đáp mà!

Cô không phải đang hỏi thăm tình hình thay cho anh sao!

Đúng là không hiểu được lòng tốt của người khác!

Tiểu Thất làm ngơ trước ánh mắt của Cảnh Thụy, cười tít mắt nhìn sang Lãnh Điền Tâm.

Tiểu nha đầu năm nay mới 14 tuổi, mặt vẫn còn khá non nớt. chắc chắn vẫn chưa lớn hẳn, nhưng với gen vượt trội của chú Lãnh Mạc và dì Hân, Điền Tâm cũng được kế thừa sự xuất sắc ấy, nên mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng có thể nhìn ra con bé khá xinh đẹp.

Đợi đến khi lớn lên rồi, hẳn phải là một đại mỹ nhân.

Điền Tâm nghe thấy lời của Tiểu Thất, gò má lập tức đỏ ửng, chiếc mũ thỏ màu hồng trên đầu càng làm cho cô thêm nét đáng yêu.

“Chị Tiểu Thất...” Điền Tâm xấu hổ không nói nên lời.

“Ai da, có sao đâu nào, chị với anh Cảnh Thụy đều mới vừa trải qua lứa tuổi của em, đều hiểu được mà, em cứ trả lời chân thực cho chị biết có rồi phải không? Chị Tiểu Thất nhất định sẽ giữ bí mật cho em, tuyệt đối không để cho chú Lãnh Mạc và dì Hân biết được!”

Lần này, đến Cảnh Thụy cũng nhìn sang Điền Tâm.

Điền Tâm đỏ mặt tía tai, cô bé không ngừng lắc tay, “Không có không có!”

“Thật á?”

“Không có thật mà! Bố em không cho em có người yêu đâu!”

Tiểu Thất nhanh trí, “Chị cũng có hỏi em có bạn trai hay không đâu. Chỉ hỏi là trong lòng em có đang thích ai không kia mà?”

Điền Tâm đỏ ửng cả mặt không nói gì.

Thế này là... có?

Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn Cảnh Thụy, Mẹ ơi...

Chăm nom, trông ngóng trái táo nhỏ này từ bé đến giờ, sắp đến mùa hái quả thì lại sắp bị người khác hái mất?

Cảnh Thụy trừng mắt lườm Tiểu Thất, trong mắt anh toàn sự cảnh cáo.

Điền Tâm vào lứa tuổi này mới bắt đầu lớn, có thích một hai bạn cũng là chuyện bình thường, Tiêu Cảnh Thụy này là ai mà phải sợ một đứa nhỏ vắt mũi chưa sạch nào đó?

Nhưng mà...

Xem ra anh cũng phải đề cao cảnh giác rồi!

Điền Tâm với anh, là chuyện đã được chú Lãnh Mạc và dì Hân mặc nhận rồi, cho nên... anh sẽ đợi hai năm nữa, đợi đến khi cô đủ 16 tuổi rồi, anh sẽ bắt đầu tấn công mãnh liệt!

Quá trình chắc sẽ có chút gian truân!

Nhưng không sao, kết quả cũng sẽ như nhau thôi——anh giống với bố mình,chỉ cần là người mà anh đã nhận định thì đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay anh.

Dù sao cả đời người còn dài lắm, cứ từ từ thôi!

...

Khi ba người quay lại phòng khách, nơi này đã rộn ràng tiếng cười nói.

Cứ như không khí buồn bã khi nãy chưa từng xảy ra.

Bố và mọi người đều từ trên gác bước xuống, mấy người đàn ông tay ôm vợ của mình vừa đi vừa nói chuyện, nhưng Tiểu Thất để ý thấy chú Tôn Nguyên và mẹ nuôi mặc dù ngồi cạnh nhau nhưng họ không có bất kỳ cử chỉ động chạm nào!

Tiểu Thất thấy sắc mặt gượng gạo của mẹ nuôi, cô chợt hiểu ra một đạo lý!

Người đàn ông mà không muốn đăng ký kết hôn... tuyệt đối không được lấy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.