Tô Vi Túc chạy đến khu nhà lớn, quả nhiên ông nghe thấy tiếng động lạ từ trong phòng.
Người hầu trong nhà lớn thấy ông đến, từng người như được thở phào nhẹ nhõm.
“Tô quản gia, ông mau vào trong xem đi, lão thái gia đang trút giận trong đó, không ai dám vào xem tình hình thế nào cả.”
Tô Vi Túc nghe vậy nhanh chóng bước vào phòng chính của lão thái gia
Vừa vào đến cửa phòng đã nhìn thấy lão thái gia cầm chiếc bình cổ quý hiếm với bức tự họa ném xuống đất, cả chiếc ghế làm bằng gỗ xưa cũng bị ông quăng mạnh xuống. Tô Vi Túc không ngăn lão thái gia lại mà đợi cho đến khi lão thái gia đã hả giận rồi mới bước qua đám tàn tích trên đất đi vào.
“Lão thái gia...”
Sau khi xả xong sự bực tức, ngọn lửa tức giận trong lão thái gia cũng từ từ tan đi, thấy Tô1Vi Túc đến, ông bèn ngồi xuống chiếc giường nguyên vẹn duy nhất trong phòng, trầm giọng hỏi, “Khi nãy ta tức quá, có đạp Tô Gia Hòa một cái, nó có sao không?”
“Không sao, cơ thể nó rắn chắc lắm, đừng nói một đạp, 10 đạp, 8 đạp nó cũng chịu được.”
Lão thái gia cười khổ tâm.
“Ài——Vi Túc à, thực ra có lúc ta rất ngưỡng mộ ông, tuy Tô Gia Hòa tính khí hơi ương ngạnh cố chấp nhưng nó luôn nghe lời của ông, chẳng bù cho Tô Nhiễm... cả ngày âm dương vô định, toàn làm mấy chuyện nghịch ý ta, lần này khó khăn lắm ta mới bắt được Tô Cảnh Thụy và Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-phai-boss-kieu-ngao/3160864/chuong-677.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.