Chương trước
Chương sau
“Không muốn!”

Thân thể Tiểu Thất bất giác run lên, nắm chặt lấy quần áo Cảnh Thụy, sắc mặt trắng bệch.

Cảnh Thụy ôm lấy Tiểu Thất lùi về sau hai bước, anh ấy nhìn vào cái phòng kính, lúc này mới phát hiện bên trong có một cái hang hình tròn chỉ vừa đủ cho con nít đi vào, cái hang đó căn bản không vừa với người lớn, giống như là...

Giống như là cố tình đặt làm riêng cho hai người họ vậy.

Cảnh Thụy nhìn những con rắn xanh xanh đỏ đỏ trong phòng kính, không ngừng lắc đầu.

“Không! Không ai có thể làm vậy với Tiểu Thất!”

Tô Vi Túc vẫn cười như cũ, “Chỉ cần tiểu thiếu gia giết chết cậu nhóc này, thì tiểu tiểu thư sẽ có thể phòng tránh được chuyện này.”

Cảnh Thụy kéo Tiểu Thất lui tới góc tường, đã không còn đường lui nữa.

“Không! Tôi không muốn giết người!”

Cậu từ nhỏ đã sống trong hòa bình,1kêu cậu giết người là chuyện không thể nào.

“Vậy đành ủy khuất tiểu tiểu thư ở cùng với mấy con rắn kia rồi.”, Tô Vi Túc nháy mắt ra hiệu, hai người hầu đi về phía Cảnh Thụy và Tiểu Thất, nhưng chỉ muốn bắt Tiểu Thất. Tiểu Thất bị dọa đến mặt mày trắng bệch, khóc gào lên, “Không, tôi không muốn!”

Dù sao cũng chỉ là một đứa bé 8 tuổi, cho dù bình thường bình tĩnh như thế nào thì trong tình huống này cũng không thể vững vàng được nữa, Cảnh Thụy cố gắng bảo vệ Tiểu Thất, “Các người không được qua đây, không cho phép mấy người làm hại Tiểu Thất.”

Hai người hầu căn bản không hề nghe lời Cảnh Thụy, tiếp tục đi về phía họ.

Tô Vi Túc cười haha, “Tiểu thiếu gia yên tâm, mặc dù trong cái rương này toàn rắn độc, nhưng đều bị nhổ răng hết rồi, cho dù tiểu tiểu thư1có bị cắn cũng không mất mạng được đâu”.

Như vậy cũng rất đáng sợ rồi!

Hai người hầu đến gần Cảnh Thụy và Tiểu Thất, đưa tay muốn bắt Tiểu Thất đem đi.

Tiểu Thất gào thét khóc rất lớn, “Anh ơi, anh ơi em sợ lắm!”

“Không cho các người đụng vào Tiểu Thất!”

Cảnh Thụy như biến thành một con thú nhỏ đang phát điên, dùng hết sức cắn mạnh vào tay của người hầu đang đưa tới định bắt Tiểu Thất, cậu cắn rất mạnh, như muốn xé thịt ra khỏi cánh tay của hắn, người hầu không phòng bị nên bị cắn rất đau, liền hất tay đẩy Cảnh Thụy ra.

Cảnh Thụy đập mạnh vào tường, rồi từ trên tường ngã xuống đất, đau đến nỗi trước mắt chỉ còn một mảng đen, đến hô hấp cũng khó khăn.

Sắc mặt của lão thái gia thay đổi.

Tô Vi Túc nhanh chóng đi lên phía trước, dùng hết sức nắm lấy cánh tay của5kẻ người hầu, vặn một cái rất mạnh.

“Răng rắc ——“

“A ——“

Cánh tay của người hầu nam bị Tô Vi Túc bẻ gãy, nhìn cánh tay bị bẻ đến cong queo của tên người hầu, Tô Vi Túc hừ lạnh một tiếng, “Quên mất lão thái gia dặn dò như thế nào rồi sao? Ai dám làm tổn hại đến tiểu thiếu gia sẽ phải trả giá gấp 10 lần!”

Người hầu bị bẻ gãy tay, đau đến đầu toát hết mồ hôi cũng không dám lên tiếng.

“Anh ơi, anh sao rồi?” Tiểu Thất chạy đến bên cạnh Cảnh Thụy, trên mặt đều là nước mắt, nắm lấy tay Tiểu Thất kéo anh ấy dậy, “Anh có đau không?”

“Không... không đau!”

“Anh nói dối!”

Tiểu Thất nghe rất rõ ràng, khi nãy anh bị va vào tường tiếng rất lớn, ngay cả người nhìn cũng cảm thấy đau không tả nổi!

Cảnh Thụy cắn răng đứng dậy, lại tiếp tục bảo vệ Tiểu Thất đang đứng phía sau.

“Các2người muốn làm hại em của tôi thì trước hết phải bước qua xác của tôi đã!”

Mắt của Tô Vi Túc lóe lên, cuối cùng hắn cũng hiểu ra, tại sao lão thái gia đã chọn tiểu thiếu gia làm người thừa kế nhưng còn bắt theo tiểu tiểu thư tới đây, hai người bọn họ là anh em sinh đôi, tình cảm sâu đậm, dùng tiểu tiểu thư để uy hiếp tiểu thiếu gia, quả là kế hay.

“Tiểu thiếu gia, cậu đừng chống cự vô ích nữa, vô dụng thôi! Chỉ cần cậu giết thằng nhóc này, thì tiểu tiểu thư không cần phải chịu khổ nữa.”

Cảnh Thụy cắn răng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm những người ở trong phòng

Cậu biết, hôm nay chỉ mới là bắt đầu!

Nếu như hôm nay anh giết cậu nhóc ở trên sàn kia, thì sau này... bọn họ cũng sẽ dùng thủ đoạn giống vậy, đem Tiểu Thất ra uy hiếp cậu làm9những việc mà cậu không muốn.

“Tôi... Không!”

Tô Vi Túc nhún nhún vai, mặt biểu lộ sự bất đắc dĩ, “Vậy đành phải đắc tội rồi!”

Tên người hầu bị thương lui ra sau, lại có hai người hầu khác tiếp tục tiến lại gần, hai người hầu lần này thông minh, một người đối phó với Cảnh Thụy, một người đem Tiểu Thất bắt đi, hai đứa nhóc đâu thể là đối thủ của người trưởng thành như những tên này, Cảnh Thụy bị khống chế nên không thể bảo vệ cho Tiểu Thất, mặc cho Tiểu Thất gào khóc giãy giụa vẫn bị bắt đi mất.

“Mấy người thả em gái tôi ra!”

Lão thái gia nhìn hai anh em họ tình cảm sâu đậm cũng không hề có chút phản ứng gì, Tô Vi Túc thấy vậy liền cười nói, “Tiểu thiếu gia, ai kêu cậu không chịu giết người, cho nên... chỉ có thể để tiểu tiểu thư phải chịu khổ rồi.”

Nói đến1đây, hắn nháy mắt, tên người hầu bắt lấy Tiểu Thất đang không ngừng giãy giụa đem đến phòng kính kế bên, mở cửa hang hình tròn ra.

“Tôi không muốn —— Tôi không muốn!”

Tiểu Thất đã sợ đến toàn thên run rẩy, bị tên người hầu đưa lên cao, hai chân đã đưa vào miệng hang.

Cô cố hết sức co chân lại, nhìn xuống thì thấy vô số con rắn đang vươn cao cổ, bò từ dưới lên, không ngừng thè lưỡi ra, chỉ còn vài centimet là chạm vào cô,.

“Anh ơi, anh mau cứu em!” Tiểu Thất gào khóc như muốn sụp đổ.

Cô chưa từng phải trải qua chuyện nào kinh khủng như vậy, “Daddy, daddy, mami cứu con, Tiểu Thất sợ lắm, Tiểu Thất sợ lắm ——“

“Tiểu Thất ——“

Tô Vi Túc nhìn thấy Cảnh Thụy đang mặt đầy hoang mang, cười ha hả mà nói, “Tiểu thiếu gia, cậu còn 3 giây để suy nghĩ. Sau 3 giây mà cậu vẫn còn chưa ra tay, vậy thì tôi chỉ có thể nói tiếng xin lỗi với cậu.”

Người hầu buông Cảnh Thụy ra, mặt của Cảnh Thụy cũng chỉ toàn là nước mắt.

Cậu hận mình tại sao không thể trở nên mạnh hơn, nếu cậu đủ mạnh thì sẽ không xảy ra chuyện như hôm nay.

“Ba ——“

Tim của Cảnh Thụy như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Hai ——“

Cảnh Thụy nhìn Tiểu Thất bằng ánh mắt sợ hãi, rồi lại nhìn xuống mười mấy con rắn đang chầu trực bên dưới, anh không dám tưởng tượng nếu Tiểu Thất bị ném xuống đó, bị mười mấy con rắn cuốn lấy, dù cho răng độc đã bị nhổ bỏ, cũng sẽ để lại chấn thương tâm lý vô cùng kinh khủng cho Tiểu Thất.

“Một!”

“Các người dừng tay, tôi làm tôi làm!”

Tô Vi Túc cùng lão thái gia nhìn nhau, trong mắt không hề biểu hiện sự ngạc nhiên, họ sớm đã biết Cảnh Thụy sẽ đưa ra lựa chọn này, mà Cảnh Thụy cũng đã đoán đúng, hôm nay giết cậu nhóc này chỉ là bước đầu tiên trong đợt huấn luyện.

Tiếp theo... chỉ có thể chờ cậu quen với việc giết người, mới có thể huấn luyện tiếp.

“Trước hết các người phải thả Tiểu Thất ra trước.”

Lão thái gia nháy mắt, tên người hầu liền thả Tiểu Thất xuống đất, cô lăn lốc trên mặt đất, cố gắng tránh xa cái phòng kính, co người run rẩy trong góc phòng.

Thấy vậy, ánh mắt Cảnh Thụy hiện lên sự tàn độc.

Cậu cúi thấp đầu, đi đến giữa căn phòng, nhặt cây dao găm ở dưới đất lên, từ từ đi về phía cậu nhóc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.