Chương trước
Chương sau
Vào cùng lúc đó.

Trong một khách sạn trong kinh thành, Cảnh Thụy và Tiểu Thất bị giam trong cùng một phòng, bên ngoài có người chuyên canh gác.

Giờ đã là rạng sáng ba giờ.

Trong phòng chỉ có mỗi hai người Cảnh Thụy và Tiểu Thất, hai đứa trẻ vẫn chưa ngủ, nhìn xung quanh đầy cảnh giác.

“Anh...”

“Ừm, anh đây! “Cảnh Thụy ôm chặt vai của Tiểu Thất, cúi đầu nhìn nó, “Sao vậy?”

“Em sợ.”

Tiểu Thất lớn từng này chưa từng trải qua chuyện như vậy, đặc biệt là, bé chính mắt nhìn thấy mấy tên côn đồ dùng súng bắn cha nuôi, lại còn đối đãi vậy với mami, Tiểu Thất ngồi trên giường lớn, cả người co rút lại như tép khô, “Anh, anh nói xem họ có làm gì chúng ta không?”

“Đừng sợ! Có anh đây.”

Cảnh Thụy đưa tay ôm Tiểu Thất, cảm giác toàn thân con bé đang run lên, Cảnh Thụy nắm chặt tay nhỏ bé của nó, “Tiểu Thất em yên tâm, anh sẽ nghĩ cách đưa em thoát khỏi đây.”

“Mami thì sao?”

“Mami cũng sẽ nghĩ cách cứu chúng ta ra!”

Tiểu Thất vẫn sợ!

Cô thật rất sợ sau này không gặp được mami nữa.

Cảnh Thụy vỗ vai nó, “Em ngủ trước đi, anh xem có cơ hội thoát không.”

Tiểu Thất nhanh chóng trèo xuống giường, “Em đi chung với anh.”

Cảnh Thụy gật đầu, hai đứa nhỏ nhẹ tay nhẹ chân bước xuống giường, phòng chúng ở là một phòng khép, chỗ Cảnh Thụy và Tiểu Thất đang ở là phòng ngủ của chúng, người bắt chúng đang ở ngoài phòng khách ngủ, Cảnh Thụy và Tiểu Thất tạo ra một khe hở từ vách ngăn giữa phòng ngủ và phòng khác.

Đèn trong phòng khách vẫn sáng, bốn người đàn ông đang ngủ say trên ghế sofa, còn hai người vẫn thức canh chừng.

Hai người canh gác nói nhỏ, “Hai đứa nhóc đó rốt cuộc có lai lịch như thế nào, Tô Gia nhà ta trời không sợ đất không sợ, Ông lão gia lại không để chúng ta làm hại chúng, mà còn đặc biệt kêu quản gia gọi điện thoại dặn dò, nếu đã không hại chúng, vậy bắt chúng về đây làm gì!”

Người kia nhìn hắn,”Đừng phí lời, tâm tư Ông lão gia không phải chúng ta muốn đoán là đoán được.”

Người mở miệng đầu tiên im miệng, qua một lát không nhịn được ngáp, “A... buồn ngủ quá! Thật ngưỡng mộ hai nhóc kia, rõ ràng là tù nhân bị giam mà được ngủ trong phòng thoải mái như vậy, còn chúng ra chỉ có thể ở trong ổ này canh người, theo tôi thấy chả có gì đáng canh cả, hai đứa nhóc ranh đó mới tí tuổi đâu, chả lẽ nó có thể lên trời à. Huống hồ, chúng ta đã cắt đứt đường dây điện thoại trong phòng, cắt luôn đường dây mạng, cho dù chúng có bản lĩnh thế nào cũng không thể liên lạc với bên ngoài được.”

“Đứng oán than nữa, chúng ta làm chuyện này ổn thỏa như vậy, nói không chừng Ông lão gia sẽ có thưởng nữa.”

Sau đó hai người đó lại luyên thuyên mấy câu chuyện nhảm nhí, Cảnh Thụy nghe hai người này chả còn thông tin gì đáng giá, mới cẩn thẩn khép vách ngăn lại,

“Anh, họ nói Ông lão gia là ai vậy!”

Tô Tố vốn không nói chuyện về Tô Nhiễm với hai đứa nhỏ, nên cũng không nhắc đến Tô Gia, nên hai đứa nhỏ đối với Tô Gia một chút cũng không rõ.

Cảnh Thụy chuyển người, đến cạnh giường lớn. điện thoại đặt cạnh đầu giường, quả nhiên đã bị cắt đứt dây, Cảnh Thụy nhẹ nhàng mở máy tính lên, máy tính qủa nhiên cũng không có mạng!

Tiểu Thất bám sát đằng sau của Cảnh Thụy, khuôn mặt đầy lo lắng, “Anh, chúng ta có thể thoát ra ngoài không?”

“Nhất định có thể.”

Cảnh Thụy nhìn đường dây điện thoại, mắt sáng lên, cẩn thận nối lại.

“Anh?”

“Dây điện thoại nếu nối lại được. có lẽ có thể gọi điện thoại ra ngoài.”

Tiểu Thất mắt sáng lên, sau đó lại tối lại, nó đưa tay giữ lấy tay của Cảnh Thụy, “Không được, không được, anh không được làm vậy, lỡ bị điện giật thì sao, nguy hiểm quá.”

Cảnh Thụy nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ đành bất lực rồi từ bỏ.

Nó lại quay lại chỗ cạnh máy tính.

“Anh, anh tính làm gì?”

Cảnh Thụy bỗng nghĩ ra điều gì đó, nó ngồi lên chỗ máy tính, căn dặn Tiểu Thất, “Tiểu Thất ra ngoài canh cửa, cẩn thận đừng để người khác vào đây, nếu có người vào, lập tức báo anh.”

“Được ạ!”

Tiểu Thất nhanh tay nhanh chân chạy đến bên cạnh vách ngăn, trờn xuống chỗ khe hở để canh chừng người bên ngoài.

Đôi tay nhỏ của Cảnh Thụy gõ trên bàn phím máy tính, “Cạch cạch cạch”

Không có mạng.

Nhưng không làm khó nó được!

Lúc nó bốn tuổi đã có thể hack máy tính người khác, lấy được tư liệu mình cần, giờ đã tám tuổi, không nói là tiến bộ ra sao, nhưng cái máy tính nhỏ bé đó, nó vẫn có thể làm ổn thỏa.

Không có mạng thì mượn mạng, đương nhiên cũng có thể ăn cắp mạng!

Cảnh Thụy ở trước màn hình gõ gần nửa tiếng đồng hồ, khó khăn lắm mới thành công, Tiểu Thất đột nhiên ho lên một tiếng, Cảnh Thụy phản ứng vô cùng nhanh, lập tức khóa CPU máy chủ, bước lớn đến bên vách ngăn, đưa tay kéo tay Tiểu Thất, bay nhanh lên giường.

Người ngoài kia lúc vào phòng thấy cảnh tượng hai đứa nhóc cứ quấn lấy nhau.

Nhìn đi nhìn lại không thấy có bất thường gì diễ ra, người có âm thanh hơi khàn khàn giáo huấn hai đứa, “Tao nói cho tụi bây biết, mau ngủ đi, còn không ngủ xem tao xử tụi bây ra sao!”

Nói xong thì đi ra ngoài.

“Anh?”

Cảnh Thụy cúi thấp đầu, nhìn thấy mắt của Tiểu Thất đang nháy đi nháy lại đánh nhau với cơn buồn ngủ.

“Buồn ngủ sao?”

“Ừm!”

“Buồn ngủ thì ngủ đi.”

“Em sợ!”

“Đừng sợ, có anh đây mà.” Cảnh Thụy đưa tay nắm chặt tay của Tiểu Thất, vỗ đầu nó, “Ngủ đi, anh ở bên cạnh canh chừng giúp em!’’

“Ừm!”

Tiểu Thất ôm chặt lấy cánh tay của Cảnh Thụy, nghiêng đầu chìm sâu vào giấc ngủ.

Cảnh Thụy thì làm sao cũng không ngủ được.

Vừa nảy xém tí nữa là đã thành công, tiếc là còn thiếu một bước.

Sau khi đợi Tiểu Thất ngủ say, Cảnh Thụy cẩn thận rút cánh tay của mình ra, cậu hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Ngoài trời tối đen như mực, lúc này là lúc người ra dễ vào giấc ngủ nhất.

Cảnh Thụy lại ngồi trước màn hình máy tính lần nữa.

Lần này, bất luận ra sao nó cũng phải thành công.

Nó nhất định phải nghĩ cách liên lạc với daddy và mami, ít nhất... để daddy và mami biết nó và Tiểu Thất vẫn bình an.

Lần này người bên ngoài không còn ai vào quấy rầy nữa.

Cảnh Thụy cũng không biết mình dùng thời gian bao lâu, chỉ biết là khi thấy trời lờ mờ sáng, cuối cùng nó cũng kết nối mạng máy tính được, Cảnh Thụy tim đập nhanh hơn, nhanh chóng đăng nhập vào QQ của mình, nhưng lại thất vọng phát hiện, ba mẹ không online trên QQ, Cảnh Thụy thấy cô cô đang online QQ, không nghĩ gì hết, gửi địa chỉ của nó và Tiểu Thất cho cô cô.

Lúc trên đường đến đây, chắc là đám côn đồ này thấy rằng tuổi của hắn và Tiểu Thất vẫn còn nhỏ, nên không đề phòng nhiều.

Lúc vào khách sạn, Cảnh Thụy đã nhanh chóng ghi nhớ địa chỉ của khách sạn.

Bên QQ rất lâu cũng không có hồi âm.

Cảnh Thụy lại để lại tin nhắn cho daddy và mami, sau đó tắt máy tính.

Giờ việc nó có thể làm đã làm hết rồi, giờ chỉ hy vọng, daddy và mami nhanh chóng thấy tin nhắn nó để lại, sau đó cứu nó và Tiểu Thất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.