Vừa quay người lại nhìn thấy ánh mắt Lãnh Mạc cười như không cười,khuôn mặt Trương Hân choáng váng đỏ“nhìn gì mà nhìn!”
Lãnh Mạc cười xấu xa.
“Cười em là người lớn như thế này rồi,lại đi tranh cưng chiều với một con chí nhỏ!”
Trương Hân mặt đỏ lừ,cố cãi“Em tranh cưng chiều với con chó nhỏ này bao giờ,em là không quen!nó rõ ràng chỉ là một con chó nhỏ,nhìn người mà cứ mắt lim dim,như thế sao được! em phải dạy dỗ nó,nếu không sau này nó lớn nhìn thấy con cho đực nhà người khác lại đi quyến rũ mất thôi!”
Mẹ ơi...
Cô đang nói cái loạn thất bát nhái gì vậy!
Trương Hân che mặt đang nóng bừng lại,nói chung coi cũng không thể chứng nhận,cô ghen với con chí nhỏ đó được!
Không thể nào được!
Cả mặt Lãnh Mạc“Anh cái gì cũng biết,em không cần giải thích”ánh mắt nhìn Trương Hân,làm cho với cảm thấy khó thở vô cùng,Trương Hân bỗng xấu hổ phát tức “Anh tự mình lau người đi,chị đây không có thời gian!”
“Được được được,anh sai rồi anh sai rồi được chưa! Em không có tranh cưng chiều với con chó nhỏ đó,cũng1không có ghen với con chó nhỏ đó! nhanh lên,anh đã một tuần nay không được tắm rồi,người anh sắp nặn ra được đất sét đây này! ”
Hừ!
Trương Hân không cam tâm tình nguyện đi tới bên giường.
Lãnh Mạc nhắm mắt,bộ mặt rất hưởng thụ chờ đợi sự phục vụ của Trương Hân!
Trương Hân bỗng có cảm giác không biết nên bắt đầu từ đâu,cô cầm chiếc khăn đã vắt khôn trong tay,vạn phần xấu hổ“Lãnh,Lãnh Mạc? ”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-phai-boss-kieu-ngao/3160707/chuong-599.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.