Tô Tố nắm chặt tayTiêu Lăng, “Anh còn có em mà, lại còn có Cảnh Thụy vàTiểu Thất nữa, còn có đại bá đại bá mẫu, Tiêu Khả, và còn có ba anh nữa... Chúng ta đều là người một nhà mà!”
Tiêu Lăng tựa đầu vào hóc cổ của Tô Tố, Tô Tố như cảm thấy có một chút ẩm ướt mát lạnh bám vào cổ cô.
Tim cô như thắt lại.
Tiêu Lăng... Anh ấy khóc!
Đã nói nước mắt nam nhi không dễ rơi mà, chỉ là chưa đến đỉnh điểm của sự đau thương thôi, lần này là anh đã chạm đến đỉnh điểm của sự đau thương rồi đó.
“Không giống, không giống nhau mà...”
Tô Tố hiểu được ý của anh ta!
Mỗi một vị trí trong lòng của mỗi người đều không giống nhau, nhưng đều giống nhau là, cái vị trí đó không thể nào thay thế được, lão gia tử đã mất rồi, thì mất thật sự rồi, tất cả những người thân trong nhà đều không thể thay thế được ông, càng quan trọng hơn hết... là lão gia tử đối với Tiêu Lăng mà nói thật sự là một người rất quan trọng.
Nếu như không có lão gia tử và bà nội của Tiêu Lăng, thì cuộc sống của Tiêu Lăng cũng sẽ rất bi thê, nếu không có công ơn dưỡng dục của lão gia tử,thì cái gọi là tình thân của anh như hiện tại đều biến thành sự khiếm khuyết, Tiêu Lăng thừa biết bản thân chỉ là một đứa con được nhận nuôi thôi, ông là người quan trọng trong tim anh hơn cả cha mẹ đang tồn tại của anh.
Những câu an ủi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-phai-boss-kieu-ngao/3160646/chuong-567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.