Vương Bưu biết chắc chắn sẽ như vậy.
Anh cười hì hì, đi đến bên cạnh Lãnh Mạc, như làm ảo thuật vậy móc từ trong túi ra một chiếc nhẫn, “lão đại, em biết chắc anh không nỡ vứt đi, cho nên sớm đã nhặt lại rồi.”
Lãnh Mạc giành lại chiếc nhẫn.
Anh nhìn vẻ mặt hả hê của Vương Bưu, cười lạnh, “vậy cậu có biết bây giờ trong lòng tôi đang nghĩ gì không!”
Ơ...
Nghĩ không ra!
Vương Bưu nhìn ánh mắt của Lãnh Mạc, ngượng ngập mà thu lại biểu cảm hả hê của mình.
Chiếc nhẫn bị giẫm đạp qua, có dính một chút bụi.
Anh lấy tờ khăn giấy ướt ra, nhẹ nhàng lau đi vết dơ trên đó, động tác dịu dàng đến không tin được.
Vương Bưu nhìn động tác của Lãnh Mạc, không kiềm được thở dài một tiếng.
Ai!
Thật ra trong lòng anh biết, nếu lão đại không phải tự mình tìm đường chết, thì sự việc đâu phát triển thành như vậy, bây giờ phu nhân chắc chắn đã quyết định cắt đứt mọi quan hệ với lão đại, vả lại đã trôi qua mười ngày rồi, với thế lực của họ và thân phận siêu sao của phu nhân, mười ngày cũng chưa phát hiện cô ấy, e rằng... sau này sẽ rất khó tìm được phu nhân!
“Vương Bưu?”
“Vâng!” Vương Bưu giật mình, lập tức hoàn hồn.
“Cậu nói Trương Hân cô ấy có thể đi đâu!” Lãnh Mạc càng nghĩ càng cảm thấy kì lạ, anh nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, trên mặt hiện lên một tia lo lắng, “một cô gái như cô ấy, trên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-phai-boss-kieu-ngao/3160631/chuong-560.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.