Cái gì!
Lại còn có thể cái gì!
Có ai dùng cái ánh mắt này nhìn bố của mình không!
Tiêu Lăng nói nhỏ, “Em thu lại ánh mắt của mình chút đi.”
Tô Tố, “...”
Cô nhìn bố của mình, đâu có phải là phạm tội dại trai đâu!
Có cần phải cấu cô không!
Tô Tố bất lực lườm một cái,nghiêng đầu nhìn To Nhiễm.
Ánh mắt Tô Nhiễm hiền từ nhìn hai người họ,trong ánh mắt toàn là ý cười.
Ông hương mắt nhìn Tiêu Lăng,nhẹ nhàng nói, “Yên tâm,tôi là bố Tố Tố,không bao giờ tranh cướp Tô Tố với cậu được!”
Tiêu Lăng xấu hổ xoa xoa mũi.
Tô nhiễm cũng đã pha trà xong,cốc trà rất bé,ông rót cho mỗi người một cốc,đưa về phía trước mặt hai người, “Thử đi!”
Tô Tố nhấp một ngụm đầu bờ môi,ánh mắt bỗng sáng lên.
Trong miệng vẫn còn vị thơm,vị trà tràn ngập.Lúc mới đầu vào trong họng có chút đắng,nhưng rất nhanh vị đắng đó được thay vào là vị ngọt ngào che lấp đi.
“Thế nào?”
“Ngon ạ!” Tô Tố giơ ngón cái ra.
Tô Nhiễm cười nhẹ,cầm cốc lên cũng chậm rãi chạm môi nhấp một ngụm.Ông nhìn hai người,cũng có lời muốn nói, “Đời người thật ra cũng không khác gì cốc trà này,pha ngon,thì đắng trước ngọt sau,pha không ngon,trong miệng chỉ toàn vị chát. Chuyện của hai con ta cũng biết chút ít,Tố Tố, bố mong rằng các con là vị trà ngon,trước đắng sau ngọt!Những người yêu nhau có thể lẻ bên nhau... không dễ dàng gì,cho nên,hai con ghi nhớ cần phải quý trọng lẫn nhau,không cần biết sau này đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-phai-boss-kieu-ngao/3160602/chuong-547.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.