Tôn Nguyên ngã 1 cái, trực tiếp ngã lên người An Tiểu Hy.
Cảm xúc thơm tho mềm mại trong lòng khiến Tôn Nguyên ngây người, như là mùi rượu từ nãy tới giờ đều xông lên, toàn thân anh lập tức nóng lên, đặc biệt... nóng đến lợi hại.
Đáng chết!
Tôn Nguyên nắm chặt vai của An Tiểu Hy, dùng sức đẩy cô ra.
“Bộp...”
Đầu Tiểu Hy đụng vào đầu giường, đau đến cô kêu lên, trong đầu Tôn Nguyên ngầm nguyền rủa, nhanh chóng bò lên giường kêu cô lên, “Đụng vào đâu rồi?”
Tiểu Hy đau đến chảy nước mắt, đưa tay sờ sau đầu, mếu máo, giọng nũng nịu, “Đau...”
Tiểu Hy bây giờ không còn bộ dạng hoạt bát cổ quái của ngày thường, có vài phần nũng nịu, Tôn Nguyên nhìn thấy có chút không nhịn nổi! Nhanh chóng thu lại ý nghĩ đẹp đẽ kia, đưa tay xoa đầu Tiểu Hy, “Đỡ hơn chưa.”
“Ừ! Chóng mặt...”
Uống nhiều vậy không chóng mặt mới lạ!
“Em đợi 1 chút, anh đi lấy khăn giúp em lau mặt.”
“Không được!”
Tiểu Hy đưa tay ôm cổ Tôn Nguyên, trực tiếp kéo Tôn Nguyên xuống giường, nghi ngờ nhìn anh, “Anh, anh là ai, a... sao nhìn 1 cái, có vẻ... có vẻ quen mắt, có phải tôi gặp anh ở đâu rồi không... a... tại sao anh lại ở đây... hả... không lẽ tôi đang mơ, tim xuân rung động sao nhưng bây giờ đâu phải là mùa xuân...”
Tiểu Hy lật người đè Tôn Nguyên xuống dưới, đưa tay sờ mặt anh, “Uhm... mặt không tệ, da mặt mịn màng, chỉ là à... có chút già!”
Tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-phai-boss-kieu-ngao/3160540/chuong-515.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.