Chương trước
Chương sau
Tìm Tô Tố vàAn Tiểu Hi đến sao?

Lãnh Mạc ánh mắt bỗng chốc sáng lên, đạp một cái qua bên kia thật mạnh rồi nói, “Không nói sớm”

Vương Bưu yên lặng sờ sờ cái mũi của mình. 

Đây là cách mà anh ta mới nghĩ ra thôi.

Suy nghĩ của Lãnh Mạc liền biến động.

Đúng rồi dạo gần đây Trương Hân thường hay đi chung với An Tiểu Hi,và Tô Tố tuy rằng quen nhau không bao lâu, nhưng bọn họ và cô ấy tình cảm rất tốt, có hai người đó, nói không chừng thật sự có thể khuyên được cô ta, bất kể thế nào, bây giờ cũng phải chữa trị cho cô ta từ một con ngựa chết thành một con ngựa sống, còn hơn bây giờ cứ để cô ta chống chọi lại hoài.

“Còn thất thần làm gì” Lãnh Mạc nhìn Vương Bưu với ánh mắt giận dữ, “Còn không nhanh đi gọi điện thoại mặc kệ làm cách gì cũng được, phải1đưa ngay hai người đó đến đây, có nghe chưa”

“Dạ dạ dạ”

...

Khi Tô Tố nhận được cuộc gọi từ Vương Bưu cũng là lúc cô đang ở phi trường đón hai con.

Hôm nay Cảnh Thụy và Tiểu Thấttừ Mĩ trở về, cô nhìn thấy một chuỗi số điện thoại lạ hiện ra, hơi chau mày lại.

“Ai đó?” Tiêu Lăng nhẹ giọng hỏi.

“Em không biết” Tô Tố hoài nghi và nhấn nút nghe điện thoại.

Sau khi tiếp điện thoại, tiếng Vương Bưu bên kia vọng ra, “A, là Tô Tố tiểu thư đúng không, tôi là người bên Lãnh Mạc đây, Lãnh Mạc đó, Lãnh Mạc cô biết chứ?”

“Anh tìm Tiêu Lăng à?”

Tiêu Lăng nghe được Tô Tố nói đến nhất thời nhìn qua.

“Không không phải không phải, tôi không tìm Tiêu tiên sinh, tôigọi đến là tìm Tô Tố tiểu thư, Trương tiểu thư nhà tôi hai ngày nay tâm trạng không được tốt, nếu như có thời gian thì hôm1nay cô đến thăm cô ấy được không? Tình trạng Trương tiểu thư nhà tôi không được lạc quan lắm.”

Tô Tố lo lắng, “Trương Hân làm sao vậy?”

“Hazz...” Vương Bưu không biết giải thích như thế nào, “Cô đến thăm cô ấy thì sẽ biết thôi.”

Tắt máy điện thoại, sắc mặt Tô Tố có vẻ không được vui.

“Sao vậy em?” Tiêu Lăng quay đầu qua hỏi.

“Là Trương Hân ở bên kia...” Tô Tố chau mày lại, tự trách nói, “Bên đó nói rằng dạo gần đây Trương Hân tâm trạng không được tốt, nhưng có vẻ chuyện không đơn giản như vậy, em đã sớm chú ý đến rồi, hôm em về nước thì Trương Hân đã uống một cách say bí tỉ, hôm đó còn bị Lãnh Mạc dắt đi nữa, chết tiệt, hôm đó đáng lý ra em phải gọi điện thoại để hỏi thăm cô ấy...”

Đối với tình5trạng của Lãnh Mạc và Trương Hân, thì Tiêu Lăng rõ mồng một, nghe Tô Tố nói vậy, mắt anh như bừng sáng lên, vỗ ai cô và nói, “Đừng tự trách mình, đợi sau khi đón Tiêu Thất là Cảnh Thụy xong, thì em qua bên đó xem sao, bên kia Lãnh Mạc cũng đã gọi điện thoại, không chừng sự tình cũng rất nghiêm trọng rồi, em qua bên đó xem để yên tâm hơn.”

“Dạ”

Nói xong nói Tô Tố nhìn quaTiêu Lăng đang đứng cứng ngắc bên kia, biểu lộ trên mặt như mất tự nhiên.

Anh có vẻ... Khẩn trương?

Trong lòng Tô Tố lúc này như có chút lo lắng.

Cô ấy làm biết bao nhiêu việc, duy chỉ có việc này là cần xin lỗi Tiêu Lăng mà thôi, Tiêu Lăng là cha ruột của các con cô, cô đã hơn ba năm không cho anh gặp mặt con dù chỉ một lần, cho dù hàng năm cô đều2quay phim gửi cho anh, nhưng những thứ đó cũng chỉ là hình ảnh mà thôi.

Tô Tố thở dài, không nói gì.

Mười phút sau, Tiểu Thất và Cảnh Thụy xuất hiện từ đại sảnh trong sân bay ra.

Tô Tố vàTiêu Lăng chỉ cần nhìn một cái là thấy được hai đứa nhỏ.

Cảnh Thụy vàTiểu Thấtcả hai đều mặc áo thun trắng có in hình hoạt hình, bên ngoài thì khoác một chiếc áo màu xanh dương. Toàn thân của Tiêu Lăng run nhè nhẹ, hai đứa nhỏ đã thay đổi nhiều hơn so với ba năm về trước, Cảnh Thụy thì vẫn khuôn mặt cũ bí xị, nhưng bây giờ cậu rất cao to đều phải mặc kích cở lớn hơn, một mình đẩy hai cái va li của nó và em gái, đi ngay phía sau Tiểu Thất, lâu lâu cúi đầu xuống, xem chừng như đang giáo huấn Tiểu Thất, Tiểu Thất thì cái miệng bi ba bi bô không biết là đang trả9treo gì, vẻ mặt biểu lộ sự bất mãn.

Tiểu Thất bây giờ cũng thay đổi rồi

Khuôn mặt trẻ con của cô đã biến mất, khuôn mặt bây giờ chỉ nhỏ gọn như cái bàn tay mà thôi, cơ thịt trên người cũng không còn thấy nữa, vóc dáng cũng trở nên mỏng manh hơn xưa, nhưng mà nhìn vào thần sắc đó thì vẫn tìm thấy được dáng điệu của ba năm về trước.

Hai đứa nhỏ thật nổi bật trong đám đông, Tô Tố nhìn thấy hai đứa nhỏ bước ra bèn nhanh chóng vẫy tay, “Ở đây”

Cảnh Thụy vàTiểu Thất nghe được thanh âm, nhất thời nhìn qua.

Nhịp đập tim của Tiêu Lăng như dừng lại

Trong nháy mắt

Tiểu Thất trừng mắt ra nhìn, bỗng nhiên có một cơn gió thổi qua cô bé chạy, không ngừng kêu la, “Oa oa... Daddy oa oa” Tiểu Thất chạy đến bên Tiêu Lăng, như một con khỉ con nhảy lên, cả người Tiêu Lăng trở thành một thân1cây đứng thẳng, Tiêu Lăng sợ cô bé bị té ngã, mau chóng kéo cô bé lại nhấc cái mông nhỏ của cô, và bồng cô lên.

Tiểu Thất hưng phấn vui mừng đến nổi gào khóc, quay lên hôn lên mặt của Tiêu Lăng một cái, “Daddy daddy, Tiểu Thất nhớ người lắm, ngoa ngoa ngoa, ngoa, huhu, Daddy ba năm nay có nhớ Tiểu Thất không”

Giọng của Tiêu Lăng phát nhanh, “Đương nhiên là có rồi”

Đồng thời, trong lòng cũng không ngừng vui vẻ lên.

Căn bản là đã ba năm không gặp rồi, Tiểu Thất nhất định sẽ cảm thấy xa lạ, nhưng không ngờ, tuy ba năm không gặp, nhưng anh và Tiểu Thất hoàn toàn không có khoảng cách nào... Tiêu Lăng nhìn về phía Tô Tố, sự việc như vậy chắc chắn là nhờ công lao của Tô Tố...

Tô Tố đánh vào mông của cô bé, “Đừng để Daddy ẳm con hoài, con nặng lắm rồi”

“Không nặng không nặng” Tiêu Lăng vội vàng xua tay, càng dùng sức ôm lấy Tiểu Thất, cô bé này tuy ốm hơn ba năm về trước, nhưng cao ra, và đích thật là nặng hơn trước, nhưng anh ta vẫn không muốn buông tay, nó giống như một chiếc áo bông được dính lên người anh vậy, anh không nỡ buông tay.

Tiểu Thấtnhư đắc ý nhìn quaTô Tố.

Tô Tố, “...”

Trong lúc nói chuyện, Cảnh Thụy đã đẩy hai chiếc va li đến nơi, Tô Tố tiếp tay đẩy phụ hai chiếc va li, đưa tay ra sờ đầu Cảnh Thụy, “Đi chào hỏi Daddy đi.”

Tính khí của Cảnh Thụy vẫn như ba năm trước một vẻ mặt lạnh lùng, nhìn thấyTiêu Lăng cũng không có biểu hiện cảm xúc gì, thản nhiên vén mắt lên nhìn anh một cái, nhìn thấy ánh mắt mong chờ củaTiêu Lăng, cậu bé sửng sốt một chút, nhanh chóng hạ mắt xuống, “Daddy, đã lâu không gặp rồi.”

“Đúng là đã rất lâu rồi, cho đến hôm nay đã một ngàn một trăm lẻ một ngày rồi”

Cảnh Thụy ngẩn người ra, lần nữa ngước mắt nhìn, nhìn Tiêu Lăng một cách kỳ lạ, không nói gì.

Cứ như vậy, Tiêu Lăng cũng đã thập phần cao hứng.

Trong ba năm này rất hiếm khi thấy anh vui như vậy.

Trên đường trở về, Tiêu Lăng lái xe, Tô Tố ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, còn hai đứa nhỏ thì ngồi ở hàng ghế sau, trên đường đi Cảnh Thụy hình như không nói một tiếng nào, chỉ có Tiểu Thất, chồm lên chiếc ghế lái xe của Tiêu Lăng, miệng lúc nào cũng bi ba bi bô nói không ngừng, khoe rằng cô bé ở nước ngoài gặp rất nhiều chuyện vui, và kể những chuyện rất hào hứng của cô và anh trai khi cả hai học ở trường.

Hành trình xe chạy đã hơn một tiếng đồng hồ, nhưng vẫn không thấy dấu hiệu ngừng nói chuyện của tiểu nha đầu.

Tô Tố quay sang nhìnTiêu Lăng.

Tiêu Lăng không có tí gì bị làm phiền cả, mỗi câu nói của cô bé anh đều lắng nghe một cách tỉ mỉ, như vậy có thể bù đặp lạicuộc sống thiếu thốn suốt ba năm trưởng thành của Tiểu Thất.

Trong lòng Tô Tố có một chút đau xót.

Có một đứa bé linh hoạt như Tiểu Thất như vậy, thì hành trình xe trở về nhà như chậm đi rất nhiều, đoàn người nhanh chóng trở về ngôi nhà cũ, bên ngoài nhà cũ, lão gia tử đang chống cây gậy, cùng với bác Trần hai người đang đứng bên ngoài nôn nóng chờ đợi, nhìn thấy chiếc xe của Tiêu Lăng, lão gia tử toàn thân run lên, đi nhanh ra đón, “Về rồi về rồi lão Trần ơi, bọn họ đã về đến đây rồi”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.