Phụt——
Vậy thì chịu sao được.
Tô Tố nín cười, mẹ ơi, treo tấm này lên đầu giường chắc mỗi lần vào phòng cô lại phun ra mất.
Tô Tố nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, tiếp tục chụp ảnh. Bộ ảnh thứ hai toàn bộ đều có sự tham gia của hai đứa trẻ, nhưng hai đứa nó không hợp tác lắm nên đợi lúc chụp xong trời đã xẩm tối.
“Xong chưa?”
“Ok rồi.” Thợ chụp ảnh giơ tay, cười nói, “Cảnh chụp hôm nay hoàn thành rồi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục.”
Tô Tố cuối cùng cũng được thở.
Hai đứa nhỏ đã mệt nhoài từ sớm, xuôi vai nghiêng đầu từ lâu.
“Mệt rồi hả?” Thấy Tiểu Thất và Cảnh Thụy gật đầu liên tục, Tô Tố cười tít mắt vỗ vỗ nhẹ lên đầu chúng, “Đi, mình về thôi.”
Tiêu Lăng và Tô Tố ở một căn nhà hai tầng màu trắng khá đặc sắc kiểu Tân Tây Lan, màu trắng xám bên ngoài nhà với bao la cây cối, trước cửa nhà còn có một dãy lan can gỗ trắng, bên cạnh lan can trồng rất nhiều hoa đỏ, trông vô cùng đẹp mắt.
Khi họ trở về biệt thự, trời chưa tối hẳn. Sau khi tắm rửa xong, hai đứa nhỏ lại khỏe khoắn như thường, chân đất chạy ra chạy vào nhà bếp.
Tô Tố và Tiêu Lăng ở trong phòng, đang tẩy trang. Sau khi thay quần áo Tô Tố định đi nấu cơm.
Vừa mở tủ lạnh cô mới phát hiện trong đó chẳng còn bao nhiêu đồ nữa.
Tô Tố phiền não.
“Tiêu Lăng, trong tủ hết đồ rồi.”
“Anh đi mua.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-phai-boss-kieu-ngao/3160360/chuong-425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.