“Bốp——”
Tiêu Lăng không chịu được nữa, một đấm trời giáng vào cằm Mạc Tầm, Mạc Tầm bị đánh mạnh ngã ra đất, Tiêu Lăng cúi người, đôi mắt sâu ấy toàn một hơi lạnh, không màng đến ánh mắt lạ thường của khách viếng nhìn vào mình, anh nắm chặt lấy cổ áo Mạc Tầm, lôi hắn dậy, “Mạc Tầm, ngậm cái mồm thối của mày lại. Mày thử động vào cô ấy đi, tao tuyệt đối sẽ không để mày có cái cơ hội ấy đâu.”
Mạc Tầm bị đấm “hừ” giọng một tiếng, anh ta nếm được vị tanh trong miệng, cười phá nhìn Tiêu Lăng, “Đừng có nói như đinh đóng cột thế, tao lại không tin mày không có lúc lỏng lẻo.”
Tiêu Lăng giơ nắm đấm, tỳ chặt lấy Mạc Tầm, vẫn muốn tiếp tục đánh.
Anh không thể nào chịu đựng những thứ bẩn thỉu phát ra từ miệng của Mạc Tầm, cái miệng thối ấy không đáng để nhắc tên Tô Tố, chỉ nghĩ đến việc Mạc Tầm dám động vào Tô Tố, anh dã muốn phanh thây hắn.
“Tiêu Lăng, anh dừng tay lại, đừng ăn hiếp người quá đáng. Đây là đám tang của ông tôi, không ngờ anh còn dám ở đây và lại đánh anh tôi, anh không sợ ông tôi nửa đêm đến tìm sao?”
Mạc Oanh Oanh ôm chặt lấy eo Tiêu Lăng, rồi hét lên với đám đông, “Bảo vệ đâu, bảo vệ mau đến kéo anh ta ra.”
Miệng thì gọi bảo vệ, tay của Mạc Oanh Oanh lại dinh chặt lấy eo của Tiêu Lăng, đôi tay lại càng mơn chớn theo áo gió anh đến lồng ngực, sau khi cảm nhận thấy lồng ngực ấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-phai-boss-kieu-ngao/3160173/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.