Chương trước
Chương sau
Trước giờ Tô Tô chưa từng nghĩ đến, có một ngày cô sẽ dùng phương thức này để gặp mặt người khác.

Cô ngồi trong quán trà ưu nhã, vì ra đường hơi vội, nên cũng không cố tình ăn diện gì, chỉ đeo kính râm đen lớn, che đi nửa khuôn mặt, cô yên lặng ngồi ở đó, tức giận đến ngón tay cũng run rẩy.

Vào đúng giờ ăn trưa, quán trà rất ít người, cô cố ý tìm một chỗ khuất tầm nhìn, hạn chế tốt đa ánh nhìn của mọi người.

Tô Tố nhìn thời gian, 12 giờ 10 phút.

So với thời gian hẹn trước, người đó đã trễ 10 phút.

Tô Tố âm thầm nắm chặt điện thoại.

Người hẹn là đối phương, bây giờ lại đi trễ, đây là cố tình ra oai sao, cô cúi đầu nhìn thời gian, hít sâu, đợi thêm 5 phút, nếu chưa tới, thì cô không đợi nữa.

Chính vào lúc đó, đột nhiên cô nghe cửa quán trà “Ding dong” một tiếng, cô vô thức ngẩng đầu nhìn, tuy không thấy qua mặt, nhưng chỉ nhìn một cái, cô có thể đoán được nhìn phụ nữ trên cửa chính là vị hôn thê của Tiêu Lăng.

Người phụ nữ đang chậm rãi bước từ cửa đến chỗ cô, nhìn cô ta khoảng 25 tuổi, tuyệt đối cao hơn 170cm, da trắng nõn trang điểm tinh tế. Mặc chiếc đầm dài mang phong cách bohemian, là chiếc đầm in hoa thanh lịch, thắt lưng bện ở giữa eo, thắt lưng lấy eo nhỏ của cô, làm nổi bật đường cong quyến rũ của cô. Cô có khí chất sang trọng, nhưng để có loại khí chất này cần phải lớn lên trong một gia đình có điều kiện thì mới được, dưới chân là đôi giày cao gót khảm đá hoa, từng bước về phía cô, giày tiếp xúc với sàn nhà vang lên âm thanh sắc nét.

Quả là một câu chuyện châm biếm.

Khi cô sắp thuyết phục bản thân tha thứ cho Tiêu Lăng, đột ngột nhận được cuộc gọi của người phụ nữ trước mắt, cô tự nhận là vị hôn thê của Tiêu Lăng, nhưng thực chất cô không muốn tin, nhưng cô nói mình là thanh mai trúc mã cùng lớn lên của Tiêu Lăng, có chứng có cứ, đến nốt ruồi dưới mông của Tiêu Lăng cô ta cũng biết rõ.

Nốt ruồi đó trước đây cô vô tình thấy được.

Như vậy thì làm sao cô có thể không tin đây.

Trong khi cô đang chìm trong suy nghĩ, Mạc Oanh Oanh đã đến trước mặt cô.

Giống như Tô Tố nhìn một lần là biết được cô, cô cũng như vậy, nhìn một lần đã biết Tô Tố là người cô cần tìm.

Không phải vì lí do nào khác, mà là vì người phụ nữ này khiến người khác vô thức chìm trong sự hấp dẫn của cô, mặc dù kinh râm to đã che đi nửa mặt, ngồi ở đó cũng không thấy ngoại hình của cô, nhưng mà người phụ nữ Tiêu Lăng thích, chắc chắn không tầm thường. Mạc Oanh Oanh đứng kế bàn ăn, chỉ vị trí đối diện Tô Tố, “Tôi có thể ngồi ở đây không?”

“Mời ngồi.”

Tô Tố ngửi thấy mùi nước hoa thanh nhã khi cô đến gần, cô hít sâu một hơi, âm thầm nói với bản thân, “Tô Tố đừng căng thẳng, mày không làm sai gì cả, không cần căng thẳng.”

“Xin lỗi trên đường kẹt xe, tôi đến trễ rồi.”

Tô Tố mím môi, không có cảnh tượng nảy lửa như tưởng tượng của cô, cô lễ phép tháo mắt kính xuống, đôi mắt yên tĩnh nhìn Mạc Oanh Oanh, âm thầm đoán, không lẽ phụ nữ thượng lưu đều rộng lượng như vậy? Đối mới với người phụ nữ từng có quan hệ với vị hôn phu của mình, cũng khách khí như vậy.

Mạc Oanh Oanh nhìn thấy mắt của Tô Tố, ngây người một giây, trong lòng xuất hiện ngọn lửa đố kị.

Người phụ nữ trước mắt, nhìn không quá 20 tuổi, cô hoàn toàn không trang điểm, dù có như vậy cũng không làm người khác có cảm giác bình thường nhàm chán, mà mang cảm thấy thoát tục như hoa phù dung, khắp mặt đều là collagen không cần phải trang điểm, làn da nõn nà đến nỗi có thể búng ra sữa. Như vậy cũng không nói đi.

Khi tháo mắt kính ra, cô nhìn thấy rõ ngũ quan của cô.

Cô rất xinh đẹp mày liễu, lông mày không phải sửa mà ra, hình dáng lông mày rất đẹp đặc biệt là đôi mắt, một đôi mắt phượng cực kì mê hoặc, khi nhìn người khác như đang phát điện, mũi cao nhỏ, còn có đôi môi đỏ gợi cảm... Người này, vốn dĩ là một con yêu tinh sống mà.

Mạc Oanh Oanh vô thức ngồi thẳng lưng.

Hèn gì Tiêu Lăng thích cô ta... người phụ nữ này sinh ra là để làm đàn ông điên cuồng.

Đột nhiên cô nhớ lại trước khi đi tìm Tô Tố, đột nhiên chị dâu kéo cô qua một bên, lặng lẽ nói với cô, “Tô Tố à, đừng bao giờ khinh thường con nhỏ Tô Tố đó... nó có thể làm Tiêu Lăng thích nó như vậy nhất định có bản lĩnh của mình, thực ra... không giấu em, chị dâu cũng lo lắng.”

“Chị dâu, chị không cần lo cho em, em lớn như vậy chưa từng chịu thiệt lần nào.”

“Chị là lo cho anh em...”

“Anh của em?” Người anh mới xuất viện của Mạc Oanh Oanh, có chút nghi hoặc, “Sức khoẻ của anh em không phải đã hồi phục kha khá rồi sao?”

“Chị không phải lo cái này, Oanh Oanh, có thể em không phải tại sao anh em nhập viện.”

Mạc Oanh Oanh lắc đầu, mấy ngày nay cô hay vào bệnh viện, nhưng anh cô chưa từng nhắc đều chuyện tại sao anh bị thương, không lẽ vết thương đó...

“Anh em bị Tiêu Lăng đánh thành như vậy đó.”

Mạc Oanh Oanh bất ngờ, muốn mở miệng la lên. Bạch Linh lập tức bịt miệng cô, kéo cô ra khu vườn nhỏ ngoài biệt thự.

“Chị dâu, rốt cuộc chuyện này là như thế nào, quan hệ của anh em và Tiêu Lăng tuy không tốt, nhưng cũng không đến nỗi phải động tay động chân với lại quan hệ giữa Mạc gia và Tiêu gia trước giờ vẫn rất tốt, ông và Tiêu lão gia lại là chiến hữu, tại sao lại...”

Bạch Linh cười khổ, “Là vì Tô Tố.”

Mạc Oanh Oanh mở to mắt, “Làm sao có thể, chị dâu chị và anh em...”

“Oanh oanh, em đừng nghĩ nhiều, chị không trách anh em thật đấy. Đàn ông cũng có lúc làm sai, với lại em chưa từng thấy Tô Tố, nếu em thấy cô ta em sẽ hiểu tại sao anh em và Tiêu Lăng lại động lòng... chị và anh em có 7 năm tình cảm, chị tin đợi anh ấy qua khỏi khoảng thời gian mê muội này, anh ấy nhất định biết rõ được ai mới là người đi với anh ấy đến suốt cuộc đời. Tiêu Lăng cũng vậy, nhất định anh ta chỉ tạm thời bị Tô Tố mê hoặc. Oanh Oanh, khi gặp Tô Tố em ngàn vạn lần đừng nên tức giận, càng không thể phát điên, nếu không chúng ta sẽ thua đó em biết không, em là đại tiểu thư Mạc gia, thân phận cao quý, ngoài ra em còn là con dâu mà Tiêu lão gia thừa nhận, đây là hai điểm mạnh của em, cho nên hãy nhớ kĩ, nhất định phải mang thái độ của vợ chính đối với tiểu tam, chúng ta chắc chắn phải lấy khí chất át cô ta, như vậy cô ta mới không có cơ hội đi méc.”

Nhớ lại lời chị dâu nói, Mạc Oanh Oanh dùng ánh mắt như thẩm vấn nhìn Tô Tố.

Cô thấy được tình cảm của anh mình dành cho Bạch Linh, tình cảm 7 năm không nói, vì sức khỏe của Bạch Linh, anh làm nhiều chuyện như vậy, thậm chí cố ý tiếp cận người con gái anh không yêu, cô thậm chí đã từng nghi ngờ anh cô có phải là thánh tình, thậm chí mọi người đều xem Bạch Linh như một thành viên của gia đình, nhưng dù như vậy... Tô Tố vẫn có thể làm cho anh và Tiêu Lăng đấu đá lẫn nhau.

Người phụ nữ này quả thật có bản lĩnh.

Tô Tố thấy Mạc Oanh Oanh trầm mặc nửa ngày, nhăn mày. “Xin hỏi... cô tìm tôi có chuyện gì sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.