Bàn tay anh run run đưa lên, áp nhẹ vào bờ má mịn màng, xúc cảm mền mại từ lòng bàn tay truyền đến khiến tim anh đập nhanh đến mức nhói đau từng hồi... 
Đây...thực sự không phải là mơ sao? 
Thẩm Tòng Tâm cảm nhận được một bàn tay ấm áp ôm lấy khuôn mặt mình...bàn tay anh thật lớn...thật ấm...lại mang theo chút gì đó nóng bỏng chạm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô...đôi tay không ngừng vuốt ve chỉ sợ mạnh tay một chút cô sẽ vỡ nát mà tan biến mất... 
"Tiểu Ô...là em thật sao...thực sự là em sao...anh...anh không phải là đang nằm mơ chứ" giọng anh run run mang theo bao kinh ngạc khẩn trương trong đó. 
Chỉ sau một khắc, cả người cô bị Phí Nam Thành ôm vào trong ngực, chặt đến nỗi cô có thể cảm nhận được từng ngón tay của anh đang khẽ run rẩy. 
"Anh..." 
"Đừng nói....em đừng nói gì hết!" Phí Nam Thành dường như sợ mất đi bảo vật trân quý nhất trên thế gian, đem cô ôm ghì vào ngực, giọng nói giống như cầu khẩn, lại giống như mệnh lệnh bắt buộc. 
"Tiểu Ô...làm ơn...hãy để anh ôm em như này, chỉ ôm em như này thôi" 
Cả người Thẩm Tòng Tâm đều vùi vào trong ngực anh, một cảm giác mãnh liệt không ngừng dâng lên trong lòng cô...hơi thở trầm ổn quen thuộc, mùi hương bạc hà quen thuộc, lồng ngực ấm áp quen thuộc,...mọi chuyện đến nhanh quá mức, khiến cô không kịp tiếp nhận, trái tim...đau đớn co thắt từng đợt... 
Cô im lặng đứng yên ở đấy, mặc cho anh ôm chặt lấy mình, nước mắt như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-phai-anh-chong-gia-ngoc/2684086/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.