Thẩm Hà lập tức cười híp mắt trả lời nói: “Con luôn coi Nhị thúc là phụ thân của mình! Chờ sau khi con lớn lên, tất nhiên là sẽ phụng dưỡng thúc rồi! Tuy con chỉ là con gái, nhưng cũng không thể để Nhị thúc không nơi nương tựa được?”
Hoàng tẩu vừa cười vừa nói: “Thẩm Hà quả thật là có lương tâm, cũng không uổng Nhị thúc bảo vệ con. Mai sau hai ông con cứ sống thật tốt, trong làng sẽ không có ai bắt nạt hai người đâu.”
Thẩm Hà lập tức nở một nụ cười: “Hoàng tẩu nói đúng ạ.”
Vương nhị thúc và Thẩm Hà, một người đàn ông mất vợ, một đứa bé gái vì sinh tồn một mình đứng ra lập môn hộ.
Hai người dựa vào nhau sống, sao cảm thấy thê thảm thế.
Tiền đề là không nhìn vào căn nhà lớn này.
Những người trước đây cười chê Thẩm Hà, bây giờ đều không cười nổi nữa rồi.
Cả cuộc đời họ cũng chưa chắc đã kiến đủ tiền xây một căn nhà to đến thế, huống chi là Thẩm Hà chỉ mất mấy tháng thôi đã xây xong rồi?
Nếu nói đến ân hận, ân hận nhất có lẽ chính là gia đình cả nhà Đại bá rồi.
Vào ngày mời cơm ấn nồi, cả nhà Đại bá cũng đến, họ ngồi cùng bàn với người dân trong thôn.
Thẩm Hà đối với Đại bá cũng coi như tận tình tận nghĩa, cô thà không xây nhà cũng đưa hết số tiền trong tay cho Đại bá chữa bệnh, vì vậy bây giờ cuộc sống của Thẩm Hà tốt lên rồi, Đại bá cũng không nói được gì.
Người trong thôn thấy ánh mắt hối hận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/746281/chuong-1689.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.