Thẩm Hà trả lời hời hợt: “Cô còn biết đến quá khứ sao? Tôi tưởng cô đã quên rồi!”
“Quên ư? Sao lại có thể quên được chứ! Đó là ký ức suốt cuộc đời này tớ không bao giờ quên được!” Gia Cát Du Du vẻ mặt ăn năn hối lỗi nói: “Nếu lúc đó tớ không quá nóng vội, nếu lúc đó tớ không đi bước đó, kết quả sẽ hoàn toàn khác với bây giờ.”
Thẩm Hà thở dài một cái, rồi nói: “Cô còn biết đến trước đây sao? Đáng tiếc, trên thế giới này thiếu nhất là thuốc ân hận! Gia Cát Du Du, trong lúc cô đi sai đường, tôi đã nhắc nhở cô rồi, kết quả cô vẫn tiếp tục đi sai đường. Mới tạo thành cục diện như ngày hôm nay, cũng là do cô tự chuốc lấy thôi.”
Gia Cát Du Du đưa tay ra về phía Thẩm Hà, nhưng một lần nữa bị vệ sĩ chặn lại, cô đành ngẩng đầu lên cầu xin: “Tớ xin cậu hãy nể tình hồi nhỏ chúng ta đã có những kỷ niệm đẹp bên nhau, tha cho tớ đi! Tớ đã nhận được sự trừng phạt rồi, tớ không muốn sống những ngày tháng như thế này nữa.”
“Tha cho cô? Thế cô có tha cho Tùng Tân không?” Thẩm Hà hời hợt trả lời: “Cô muốn xin tha cũng được thôi, cô đăng báo cắt đứt quan hệ mẹ con, và nói rõ là đã nhận được đủ số tiền dưỡng lão, từ giờ trở đi không gặp mặt cũng không liên lạc. Nếu có làm sai, chết không nhắm mắt.”
Gia Cát Du Du không suy nghĩ gì lập tức nhận lời luôn: “Được được được, tớ nhận lời cậu!
Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/746264/chuong-1672.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.