Dương Lâm bị câu hỏi này của Trình Thiên Cát làm cho mặt đỏ hừng hực và tim đập thình thịch.
Anh ấy, anh ấy hỏi thế, là có ý gì đây?
Trình Thiên Cát dựa lưng vào băng ghế dài, đưa mắt lên nhìn bầu trời xa xăm kia với mấy những đám mây trắng, rồi tự lầm bầm: “Em có biết không? Thật ra anh có một người ở trong lòng mà mãi không quên được, nhưng anh lại không dám biểu lộ tình cảm của mình cho cô ấy biết, anh chỉ có thể dùng thân phận anh trai để xuất hiện bên cô ấy thôi.”
Tim của Dương Lâm đập càng ngày càng nhanh: “Thế à? Tại sao vậy? Tại sao không nói cho cô ấy biết? Nói không chừng cô ấy cũng thích anh thì sao? Anh tốt như thế, sao lại không thích anh được chứ?”
Trình Thiên Cát nhìn Dương Lâm, tiếp tục nói nhỏ nhẹ: “Tại vì bọn anh không phải người trong cùng một thế giới, tại vì anh không muốn cô ấy phải u phiền, tại vì anh không nỡ để cô ấy bị thương, và cũng vì anh không xứng với cô ấy. Cho nên, anh sẽ mang phần tình cảm này, chôn vùi vào tận đáy lòng, không để cô ấy biết.”
Dương Lâm có chút khó xử, liền hỏi: “Vậy cô ấy là một người như thế nào?”
“Cô ấy á? Ừ thì, rất lạc quan, rất rộng lượng, rất dịu dàng, rất hiền lành, rất tận tình, rất kiên cường. Cho dù cuộc sống có tràn đầy sự khổ đau hay khốn khó, cô ấy vẫn luôn mỉm cười đối mặt với cuộc sống. Cô ấy trẻ, đẹp, có một mái tóc đẹp, đặc biệt cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/746182/chuong-1590.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.