Thẩm Viễn ngẩn người một lát rồi bật cười.
Hình như làm nhân viên giao hàng cũng không tồi!
“Được thôi, lúc nào tôi có thể đi phỏng vấn?” Thẩm Viễn đứng ở cửa, thản nhiên hỏi.
Khuôn mặt cô gái càng đỏ hơn, cúi đầu nói: “Hôm nay có thể rồi. Thực ra người làm nhân viên giao hàng ở chỗ chúng tôi không ít, mọi người đều làm việc ở đây, buổi trưa rất ít người về nhà nấu cơm, vì vậy mọi người đều ăn ở bên ngoài, hoặc là gọi đồ ăn ngoài. Dịch vụ ăn uống ở nơi này rất phát triển. Bọn họ không nỡ mua đồ quá đắt, nhưng lại thích được tụ tập ăn uống cùng nhau. Nếu anh chịu khó một chút, một tháng có thể kiếm được gần ba mươi triệu đấy!”
Thẩm Viễn mỉm cười, gật đầu: “Được.”
Cô gái lập tức đưa số điện thoại cho Thẩm Viễn, cúi đầu ngượng ngùng nói: “Anh gọi cho số này là được. Chúc anh thành công!”
“Cảm ơn.” Thẩm Viễn khách sáo tiễn cô gái đi khỏi, liếc nhìn số điện thoại rồi thuận tay ném thẳng vào thùng rác.
Trí nhớ của cậu đủ để nhớ mọi con số.
Thẩm Viễn ngẫm nghĩ, nếu cơ hội đã đến, thì cậu cũng không cần rời khỏi đây vội, chi bằng trải nghiệm chút cuộc sống của nhân viên giao hàng.
Thẩm Viễn cầm điện thoại lên, gọi đến số điện thoại ban nãy: “Xin chào, tôi đến ứng tuyển vị trí nhân viên giao hàng... Hửm? Xe máy? Ừm, có thể mua... Hửm? Thu nhập, không sao, tôi biết rồi. Vâng vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Viễn nhìn đồng hồ, còn khoảng một tiếng nữa là đến thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/746154/chuong-1562.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.