Dựa theo tình hình này, hẳn rằng Phùng Mạn Luân không định cho đứa trẻ này phát triển ở trong nước.
Như vậy cũng tốt.
Trình Thiên Cát không để ý tới chuyện kế thừa hay không, cho nên cũng không tính lưu lại người nối dõi cho mình.
Dù sao tiền trong tay hắn cũng đủ để hắn dưỡng lão, không quan tâm tương lai thế nào, hắn đều có thể sống tốt.
Ai nói con người nhất định phải có người nối dõi chứ?
Sống tốt đời này, cần gì quan tâm tới chuyện sau khi chết?
Nhất là người như Trình Thiên Cát.
Bản thân hắn xuất thân là sát thủ, từng sống những ngày tháng liếm máu trên lưỡi đao, hắn làm sao có thể để ý tới chuyện này?
Nối dõi tông đường là truyền thống ăn sâu bén rễ vào trong xương cốt của người Việt Nam.
Nhưng nó không phải là truyền thống của mọi người trên thế giới.
Cho nên, Trình Thiên Cát nhìn rất thoáng, anh không giống Phùng Mạn Luân, tốt xấu để lại một người nối dõi cho mình.
Cùng lắm thì trước khi chết hắn sẽ lập một di chúc, để tiền lại cho đứa trẻ mình thích là được rồi.
Đã qua nhiều năm như vậy, Hạ Nhật Ninh vẫn luôn để ý tới người tình địch cũ này.
Cho nên, sau khi Thẩm Thất đi gặp Phùng Mạn Luân, Hạ Nhật Ninh luôn ở bên cạnh Thẩm Thất không buông tay. Thẩm Thất đi đâu, hắn sẽ ở đó, hơn nữa còn có vẻ bất mãn.
Thẩm Thất thật không biết nên nói gì cho phải.
Con trai con gái cũng đã sắp kết hôn rồi, mà hắn vẫn dính lấy cô như thế...
Ôi, trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/746103/chuong-1511.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.