Nghe Ngu Vũ Mặc nói vậy, Hạ Thẩm Châu cũng không lên tiếng, chỉ đưa hoa quả cho Ngu Vũ Mặc, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Ngu Vũ Mặc tức giận đặt hoa quả xuống bàn, tiếp tục nằm trên giường bấm điện thoại.
Hạ Thẩm Châu ra đến cửa, nhưng đợi mãi cũng không thấy Ngu Vũ Mặc gọi cậu lại.
Cậu không cam lòng quay lại nhìn Ngu Vũ Mặc, giỏi thật đấy, dám tiếp tục bấm điện thoại, không thèm để ý đến cậu!
Hạ Thẩm Châu nghĩ hay là quay lại, nhưng làm thế thì cậu lại thấy xấu hổ.
Nhưng nếu không quay lại thì sao?
Tối thế này rồi, chẳng lẽ cậu phải ra ngoài ở chung phòng với người khác à?
Cậu không làm được!
Lúc ấy, tiếng sấm vang lên đùng đùng ngày càng dày đặc.
Hạ Thẩm Châu liền giả vờ thu dọn đồ đạc, đóng cửa sổ, nói: “Sắp mưa rồi, giúp tớ đóng cửa sổ lại đi!”
Lúc ấy Ngu Vũ Mặc mới dừng động tác tay, đứng dậy đóng một cánh cửa sổ khác.
Trong khi Ngu Vũ Mặc đóng cửa, không biết Hạ Thẩm Châu đi tới sau lưng cô từ lúc nào, nắm lấy ngón tay cô.
Ngu Vũ Mặc bị bất ngờ, liền lập tức rụt tay lại.
Nhưng cô không ngờ Hạ Thẩm Châu cứ nhất quyết nắm tay cô không buông.
“Cậu buông tay ra!” Ngu Vũ Mặc tức giận nói: “Giữ khoảng cách cho tớ!”
“Tớ không buông!” Hạ Thẩm Châu cũng tức giận: “Tại sao tớ phải buông chứ?”
“Không phải có nhiều cô gái vây quanh cậu lắm sao? Cậu đi mà tìm bọn họ đi! Bọn họ đều mơ ước có ngày được cậu nắm tay đấy!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/746099/chuong-1507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.