“Đúng đúng đúng.” Thẩm Tùng Tý cũng vội vàng giải thích: “Mẹ, chuyện này thật sự không thể trách bọn họ. Chúng con quả thực đã cho người nhắc nhở cô ta rồi, nhưng cô ta không nghe...”
Tần Trân thở dài, nói: “Lần này coi như cũng giải quyết xong rắc rối, coi như hoàn toàn đắc tội với người của hai nhà này. Thôi, đắc tội thì đắc tội. Bằng này tuổi rồi, còn không sống cho tử tế, có lẽ về sau cũng không thể sống yên ổn. Thôi cứ kệ cho hai nhà đấu đá lẫn nhau vậy.”
Nói xong, Tần Trân nhìn Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh: “Các cháu ấy à...”
Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh lập tức xấu hổ gãi đầu.
“Được rồi, bác cũng không ở đây lâu được, các cháu cũng mau về nhà đi. Đoán chừng, chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ tỉnh táo lại. Mấy ngày này, đứng gặp bọn họ nữa.” Tần Trân nói tiếp: “Nếu còn ầm ĩ, thì cứ trực tiếp trở mặt đi! Bác về trước đây.”
“Cháu chào bác!”
“Mẹ, đi đường cẩn thận.”
Ba người đồng thanh nói.
Tần Trân gật đầu, lên xe rời khỏi đó.
Sau khi Tần Trân đi khỏi, ba người mới đập tay ăn mừng chiến thắng.
“Tớ thấy, bọn họ còn phải ầm ĩ dài dài mới bình tĩnh trở lại.” Hạ Thẩm Châu cười ha hả: “Tuy Bàng Đại Hải ở bên Sở Ca. Nhưng một mình theo đuổi thành công là một chuyện, thác loạn cùng với nhiều người lại là chuyện khác. Sau này, đợi hắn nghĩ thông rồi, lại cãi nhau mà xem. Sở Ca vốn không thích Bàng Đại Hải, bây giờ lại vì một phút lầm lỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/746054/chuong-1462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.