Bạn cùng bàn của Thẩm Mạch vẫn muốn ngăn Thẩm Mạch lại.
Quả nhiên, cậu ta vừa đuổi theo vài bước, thì có người từ trên trời giáng xuống mà cản lại đường đi của cậu ta.
Bạn cùng bàn của Thẩm Mạch liền kinh sợ chết được!
Ôi mẹ ơi!
Mấy vệ sĩ này đều xuất hiện một cách vô hình sao?
Họ làm sao mà có thể mãi theo dõi và bảo vệ thế?
Bạn cùng bàn của Thẩm Mạch ngoan ngoãn đứng tại chỗ, không dám đi theo nữa.
Thế là trong lòng càng hối hận hơn!
Cậu ta cứ như thế giương mắt mà lầm lỡ cơ hội với hào môn!
Thẩm Mạch đến bên cạnh Thẩm Hà mà ngồi xuống: “Chị hai...”
Thẩm Mạch dựa trên vai Thẩm Hà, không nói nữa, cứ thế mà ôm cánh tay Thẩm Hà.
Thẩm Hà mĩm cười, nói: “Mấy hôm nay, ở đây chơi có vui không?”
“Không vui.” Thẩm Mạch trả lời nói.
Thẩm Hà đưa tay chán Thẩm Mạch nói: “Con người trưởng thành rồi, thì sẽ có rất nhiều chuyện không vui. Không sao, nhiều chuyện không vui, thì em cũng sẽ biết chuyện vui là điều quý gía đến mức nào.”
Thẩm Mạch từ từ ngồi thẳng người, nhìn Thẩm Hà nói: “Chị hai, chị lúc trước cũng từng trải qua như thế sao?”
“Đúng thế.” Thẩm Hà cười nhẹ nói: “Chuyện không vui mà chị gặp thực ra nhiều hơn em rất nhiều. Trên công việc, mối quan hệ, chuyện tình cảm v.v. nhưng, cuộc đời là vẫn phải đi về phía trước. Chờ đến ngày mà em hiểu đạo lý này, thì em thật sự trưởng thành rồi.’
“Thế, các anh đã trưởng thành chưa?” Thẩm Mạch không yên tâm mà hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/746041/chuong-1449.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.