Lúc này Văn Gian Thanh mới chậm chạp rời khỏi đó cùng Mộ Tiểu Vũ.
Hạ Thẩm Châu và Vy Vy cùng đẩy xe hàng đi chọn nguyên liệu khác của món lẩu.
Đứng trước giá hàng bày la liệt các loại hàng hóa, Hạ Thẩm Châu hỏi Vy Vy: “Vy Vy, rốt cuộc cậu nghĩ gì vậy?”
“Gì là nghĩ gì?” Vy Vy vẫn còn giả vờ không hiểu.
Hạ Thẩm Châu lập tức dừng xe lại, cúi đầu nhìn Vy Vy: “Thực ra tớ muốn nói chuyện với cậu từ lâu rồi, nhưng vẫn không tìm thấy cơ hội thích hợp, cũng chưa biết phải nói như thế nào. May mà tối nay có cơ hội này để nói chuyện Gian Thanh với cậu.”
Vy Vy không nói gì, vẫn cúi đầu chọn nguyên liệu.
Vẻ bình thản bên ngoài là tố chất cơ bản của một chuyên gia tư vấn tâm lý.
Nhưng trong lòng cô đã ầm ầm dậy sóng từ lâu.
“Tớ sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với Gian Thanh, ba mẹ của tớ là bạn chí cốt của ba mẹ cậu ấy. Cho nên, mấy người bọn tớ, dù không có cùng một họ, nhưng lại như người trong một nhà, chưa bao giờ chia xa. Giống như mùa xuân năm nay tớ và Gian Thanh cùng đón sinh nhật, đến cuối năm, bọn Thẩm Mạch Thẩm Viễn và Đậu Đậu Đinh Đinh cũng đón sinh nhật cùng nhau. Bao năm qua, chưa bao giờ thay đổi. Vì thế, tớ là người hiểu rõ nhất tâm tư của bọn họ.”
“Tớ thừa nhận, những người sinh ra đã ngậm thìa vàng như bọn tớ, quả thực có chút ấu trĩ trong một số chuyện. Nhưng tớ dám bảo đảm, từ trước tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745979/chuong-1387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.