Tư Nhiên nhìn Mai Linh khóc đến nỗi này, trong lòng cũng xót xa.
Bỏ đi, bỏ đi.
Dù sao cũng tới rồi, thì tiễn ông ta lần cuối đi.
Xem như cắt đứt một cách dứt khoát cho mối quan hệ ruột thịt này.
Nếu như là Tư Nhiên ngày xưa, anh tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Nhưng từ khi trải qua vụ việc của Thẩm Hà và Tiểu Cát, Tư Nhiên đã trở nên chững chạc hơn với những chuyện như thế này rồi.
Anh không còn lạnh lùng nữa, nhưng cũng sẽ không nhân từ.
Chỉ là, trở nên chững chạc hơn.
Tư Nhiên đưa tay đẩy cửa vào, Bác sĩ và y tá trong phòng từ từ lùi qua một bên.
Bọn họ đều biết, Mai Tùng Lâm thật sự không còn sống nổi nữa rồi.
Sự tỉnh táo trước mắt, chắc sẽ không kéo dài được bao lâu.
Cho nên, bọn họ đã nhường thời gian còn lại cho người thân trong gia đình ông ấy.
Đợi khi trong phòng chỉ còn Mai Tùng Lâm và Tư Nhiên, hai người đàn ông đã nhìn nhau rất lâu, rồi Mai Tùng Lâm mới nhẹ nhàng đưa ngón tay lên, đặt lên cổ họng để ráng thốt ra một từ: Ngồi.
Và thế là Tư Nhiên ngồi xuống trước mặt Mai Tùng Lâm, cuối đầu nhìn vào người đàn ông già yếu đến nỗi không còn nhìn rõ được gương mặt.
Trong lòng Tư Nhiên thầm nghĩ, nếu như mẹ mình mà nhìn thấy dáng vẻ của Mai Tùng Lâm hiện giờ, không biết sẽ nghĩ gì nhỉ?
Chắc là, sẽ cảm thấy lúc trước mắt mình bị mù rồi chăng?
Mai Tùng Lâm vẻ mặt khao khát nhìn con trai mình, muốn đưa tay lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745920/chuong-1328.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.