Nghe tiếng hô hấp đều đều của Tiểu Cát, Tư Nhiên từ từ mở mắt ra, quay đầu nhìn Tiểu Cát.
Tiểu Cát dù có ngủ say, khóe miệng vẫn nở nụ cười.
Cô ấy có lẽ rất vui, cô ấy có thể cứu được Tư Nhiên chăng?
Có thể vì người mình yêu, mà dũng cảm đối mặt với cái chết có lẽ đây là một loại hạnh phúc.
Tư Nhiên thu hồi ánh mắt, một tay chống sau óc, đem tâm trạng rối bời từng chút một mà xếp gọng lại.
Khoảng thời gian này, Thẩm Hà và Joel có sự tương tác càng ngày càng nhiều, cậu ta lại không phải kẻ ngốc, tất nhiên biết điều đó có nghĩa gì.
Nhưng cậu ta thật sự không cam tâm.
Thế nhưng, tình cảm chuyện này, có thật sự là không cam tâm là có thể vãn hồi sao?
Như Tiểu Cát liều chết cũng không từ bỏ mà ở bên, so với mình có gì khác nhau chứ?
Có lẽ trên thế giới này, duy nhất không thể miễn cưỡng chính là tình cảm.
Hơn nữa, mãi cứ không thể buông xuống cũng chỉ có tình cảm.
Thích một người, có lẽ chỉ cần một khoảng khắc.
Nhưng để buông bỏ một người lại cần rất lâu rất lâu.
Tư Nhiên không biết nếu Thẩm Hà và Joel bên nhau, cậu ta phải nên như thế nào, nên làm gì.
Cậu ấy cũng không muốn biết.
Cho dù, Tư Y Cẩm cũng từng nói chuyện này với cậu ấy.
Nhưng nói cho cùng chỉ là kiến nghị trong nhà, cuộc đời của cậu ấy, vẫn cần cậu ấy từng bước một mà đi tiếp.
Kiến nghị của gia đình và bạn bè, cậu ấy đều nghe vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745894/chuong-1302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.