Nhảy được một lúc thì Vy Vy đứng không vững, ngã nhào xuống kế bên.
“Coi chừng!” Văn Gian Thanh nhanh tay lẹ mắt, bắt lấy Vy Vy, kéo lên một cái, sau đó toàn thân Vy Vy đã ngã vào trong lòng của Văn Gian Thanh.
Một giây sau, hai người dường như bị đóng băng tại chỗ vậy.
Vy Vy nhanh chóng đẩy Văn Gian Thanh ra, đỏ hết mặt nói: “Xin lỗi! Tôi... tôi...”
“Không sao. Tôi... tôi...” Văn Gian Thanh cũng ấp ơ ấp úng không biết nên nói gì.
Những bà cô trong công viên vẫn đang nhảy múa rất hăng say, dường như không ai phát hiện sự khác thường của họ.
Hai người cứ đỏ ửng mặt lên như vậy.
“Không còn sớm nữa rồi, chúng ta nên về thôi.” Vy Vy căng thẳng nói: “Chúng ta nên về trước đi...”
“Được.” Văn Gian Thanh cũng lúng túng trả lời: “Đúng là không còn sớm nữa rồi!”
Sau khi nói xong, thì hai người đều cùng lúc xoay người qua, rời khỏi công viên.
Lúc về, Vy Vy và Văn Gian Thanh không ngồi xe buýt nữa, mà trực tiếp đón xe về căn hộ.
Trên đường đi, hai người cũng không nói chuyện với nhau.
Rõ ràng rất muốn phá tan sự ngượng ngùng này, nhưng lại không biết nên nói gì cho thích hợp, nên họ cứ im lặng như vậy.
Đợi đến khi họ về đến trước cửa phòng, thì Văn Gian Thanh cuối cùng cũng lấy được hết can đảm chào tạm biệt Vy Vy: “Hôm nay, thật rất cám ơn cô. Ngủ ngon!”
“Ngủ ngon!” Vy Vy cúi đầu trả lời một tiếng, sau đó giơ tay lên mở cửa rồi biến mất ngay đằng sau cánh cửa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745881/chuong-1289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.