“Mẹ, đừng lo lắng chuyện của con nữa. Con đã lớn như vậy rồi.” Tư Nhiên lập tức đứng lên, chủ động ôm lấy mẹ của mình.
Tư Nhiên bỗng nhiên phát hiện ra mẹ mình đã thấp hơn mình rất nhiều rồi.
Lúc nhỏ, luôn cảm thấy rằng mẹ rất cao, rất giỏi giang, dường như không có gì là không làm được.
Lúc nhỏ, luôn cảm thấy có mẹ ở bên là rất yên tâm.
Lúc nhỏ, luông cảm thấy cho dù có gian khổ như thế nào, chỉ cần có mẹ ở bên, mọi việc đều không sợ hãi.
Mà lúc này đây, Tư Nhiên bỗng nhiên cảm thấy mẹ mình thực sự già rồi.
Tuy vẫn được chăm sóc rất tốt nhưng bờ vai gầy yếu kia, không thể gánh vác quá nhiều gian khổ được nữa.
Khóe mắt của bà bắt đầu có nếp nhăn, khuôn mặt căng mịn của bà bắt đầu bị chảy xệ.
Mặc dù Tư Nhiên không muốn thừa nhận, nhưng hiện thực quả thật là như thế.
Tư Nhiên bỗng nhiên bắt đầu tự trách mình.
Bản thân mình bất hiếu như vậy, để cho mẹ vì mình mà canh cánh trong lòng, ăn không ngon ngủ không yên.
“Mẹ...” Tư Nhiên giống như lúc nhỏ, giọng nói êm dịu, không còn hăng hái hăm hở như lúc ở bên ngoài oai phong một cõi nữa, dường như trở về lúc còn nhỏ.
Tư Y Cẩm nhất thời mỉm cười.
Bà giơ tay lên vỗ vỗ vào mu bàn tay của con trai: “Đã lớn như vậy rồi còn làm nũng với mẹ.”
“Mẹ, con sẽ không làm mẹ thất vọng đâu.” Tư Nhiên thấp giọng nói: “Con chỉ muốn kiên trì thêm một chút, nỗ lực thêm một chút.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745849/chuong-1257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.