Trước chiếc đàn piano màu trắng sữa, vị hoàng tử Joel mặc một bộ vest màu trắng tinh, cứ nhè nhẹ gảy khúc nhạc mà Thẩm Hà yêu thích.
Anh vừa đàn, vừa mỉm cười nhìn Thẩm Hà và Thẩm Mạch, sau đó khẽ cất giọng hát: “Đêm mênh mông che khuất bốn phương. Trăng khuyết cứ như lưỡi liềm.
Kí ức qua rồi cứ ngỡ như giấc mơ. Sao cứ mãi đi tìm giấc mộng chốn nơi đâu. Người cách ngàn dặm quá xa xôi. Tôi chưa từng cách xa hỏi sao kia có cô đơn hay không? Nhờ ánh trăng gửi hộ lời tôi. Nhung nhớ người đi lệ tuôn rơi.
Đêm mờ mịt. canh chưa tàn, xung quanh tĩnh lặng. Bàn cơm nguội lạnh, đèn ko sáng. Cùng tôi làm bạn với cô đơn. Người cách ngàn dặm bật vô âm tín. Xa xôi chờ đợi, không một lý do. Nhờ trăng kia gửi hộ dùm tôi. Bức phong thư để người đi an lòng.”
Thẩm Hà mỉm cười tựa lên cằm cứ nhìn hoàng tử Joel như vậy, hai người cứ bốn mắt nhìn nhau tại chỗ.
Thẩm Mạch ngồi đó cười hí hửng, đôi mắt to tròn cứ liếc qua liếc lại, dường như đang suy đoán điều gì.
Bài hát vừa kết thúc, khi hoàng tử Joel hát xong chữ cuối cùng, nhưng giọng hát của anh cứ như vẫn còn văng vẳng đâu đây!
Thẩm Hà và Thẩm Mạch cùng cho hoàng tử Joel một tràng pháo tay.
Hoàng tử Joel từ từ đứng lên, đi về phía hai cô gái đó. Bộ vest trắng tinh, khiến anh cứ như vị hoàng tử đi ra từ trong truyện cổ tích vậy, đẹp đến mức khiến ai cũng phải ngạt thở.
“Anh Joel.” Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745836/chuong-1244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.