“Quà thì không cần nữa. Lần này tất cả thành viên đội anh đều đậu trường đại học Columbia, anh cũng rất bất ngờ.” Tư Nhiên lắc đầu nói: “Họ trong chuyện của anh đều ra sức rất nhiều, cho nên anh cũng muốn mãn thỏa sự ước muốn của họ, cho họ một thân phận bình thường hợp lý, sau năm năm có thể hào nhoáng mà trở về với xã hội này.”
“Thân phận giả của học đều đã làm xong?” Thẩm Hà hỏi.
“Ừm.” Tư Nhiên gật đầu.
“Thế thì khi nào xuất phát?’ Thẩm Hà với vẻ không nỡ, nói cho cùng là bạn bè cùng nhau lớn lên!
“Bên đây bắt đầu nghỉ đông liền đi qua đó.” Tư Nhiên giải thích nói: “Trong năm năm, nếu như không có chuyện gì đặc biệt quan trọng, có thể sẽ không thể trở về. Tiểu Hà, chăm sóc thật tốt cho bản thân. Hứa với anh.”
“Em hứa với anh.” Thẩm Hà than nhẹ một tiếng, nói: “Hình như, hôm qua chúng ta vẫn còn nhỏ bé mà chơi đùa cùng nhau, hôm nay đều lớn cả rồi, đều có con đường riêng phải đi của mình, đều có chuyện riêng của mình cần đi làm. Đời người, có lẽ là như thế. Chính là vì có sự không nỡ của chia xa, mới có niềm vui của ngày đoàn tụ. Anh Tiểu Nhiên, em chờ anh về!”
Tư Nhiên buông Thẩm Hà ra, đôi tay đặt trên vai cô ấy, ngón tay khẽ run, cứ thế mà nhìn chằm chằm Thẩm Hà, nhưng lại một chữ cũng nói không nên lời.
Thẩm Hà cũng ngẩng đầu cứ thế mà nhìn Tư Nhiên, cũng như thế mà không nói gì.
Mọi người từ lúc bốn năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745780/chuong-1188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.