“Có lúc tớ nghĩ, đời người thật sự rất ngắn ngủi. “Tiểu Uyển quay đầu nhìn Thẩm Duệ: “Chúng ta không biết lúc nào thì đi hết hành trình của mình.”
“Đúng vậy, đời người quả thật ngắn ngủi, cho nên mới phải để bản thân không hối hận.” Thẩm Duệ chăm chú nhìn Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, cậu thật sự định giao bản thân ra như vậy sao?”
“Nếu không thì sao?” Ánh mắt Vu Tiểu Uyển chuyển động, cô nói: “Tớ còn có thể thế nào? Đây là sứ mệnh của tớ không phải sao? Vương thất bọn tớ từ khi bắt đầu cho đến bây giờ thì số phận của công chúa đã được định sẵn. Những gia tộc này rắc rồi phức tạp, máu của bọn tớ từ lâu đã hòa vào nhau, không thể làm được gì. Chỉ có thể dựa vào hôn nhân chính trị để duy trì củng cố tầng quan hệ này.”
“Tớ biết cậu muốn nói gì, nhưng mà Thẩm Duệ, cậu đừng làm ra phản kháng vô ích được không? Tớ biết cậu muốn tốt cho tớ, cậu muốn tớ tự do lựa chọn tương lai. Nhưng đời người thật sự rất nhiều bất lực, hơn nữa những bất lực này từ khi sinh ra được định sẵn rồi.” Vu Tiểu Uyển làm sao không biết tâm tư của Thẩm Duệ, cô không phải con ngốc.
“Không thử làm sao biết là không được?” Thẩm Duệ không định tha cho Vu Tiểu Uyển như vậy: “Có lẽ tất cả còn có cơ hội chuyển mình thì sao?”
“Có thể có cơ hội chuyển mình gì chứ?” Vu Tiểu Uyển bất lực cười tự giễu: “Cậu cũng nhìn thấy rồi, bà tớ, mẹ tớ, bố tớ, các chị em của tớ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745743/chuong-1151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.