Thẩm Thất vừa cười vừa nói: "Vì vậy anh đồng ý luôn rồi hả?".
"Đúng! Dù sao cũng có người âm thầm bảo vệ bọn nhỏ, trên thế giới này, kẻ nào dám ra tay với con chúng ta, đúng là không muốn sống nữa". Hạ Nhật Ninh ôm Thẩm Thất, vùi mặt vào cổ cô.
Nhiều người nói vợ chồng chung sống với nhau thời gian dài sẽ không còn tình yêu, chỉ còn tình thân.
Hạ Nhật Ninh cảm thấy câu nói này đúng là vớ vẩn!
Anh và Thẩm Thất đã kết hôn nhiều năm như vậy, nhưng ngày nào cũng cảm thấy chưa ngắm đủ, chỉ muốn ở bên Thẩm Thất từng giây từng phút.
Anh chỉ có một ý nghĩ, đó là đợi bọn nhỏ lớn hết rồi, anh phải cùng Thẩm Thất đi đến mọi ngóc ngách trên thế giới này, lưu lại khoảnh khắc tình yêu của hai người.
Đến một ngày già đến mức không đi nổi, họ sẽ ngồi dựa vào nhau, dưới ánh chiều tà, lật xem ảnh chụp thời trẻ, nhớ lại quãng thời gian ngọt ngào lúc đó.
Nếu trong hai người nhất định có một người phải ra đi trước, anh muốn người ra đi sau cùng là mình.
Anh không nỡ để một mình Thẩm Thất đối mặt với hồi ức cô đơn và lạnh lẽo.
Nếu có một ngày như vậy, nỗi khổ này hãy để anh chịu đựng, sau đó kiếp sau, anh sẽ tìm cô sớm hơn, sau đó cho cô hạnh phúc, nói cho cô biết, kiếp trước anh còn chưa yêu đủ, kiếp này lại làm vợ của anh được không?
Vì Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất động tí lại rải đường rắc mật, hơn nữa còn bỏ mặc con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745736/chuong-1144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.