Bà Cung Trân đập mớ tài liệu trong tay xuống bàn rồi lập tức đứng dậy, bà im lặng đi ra ngoài.
Ông Phạm lập tức ngăn bà lại: “Chịu thua à?”
“Thua ư?” Cung Trân quay người lại rồi ung dung nhìn ông Phạm: “Bây giờ chúng ta chỉ đang cùng đứng trước vạch xuất phát thêm một lần nữa mà thôi. Ai nói tôi thua chứ? Thời gian Đông Tiểu Tiểu mang thai cũng gần với thời gian bên phía ông. Ông dựa vào đâu mà bảo tôi thua? Cung Trân tôi sẽ không dễ dàng nhận thua đâu! Được thôi, nếu như mọi người đã công khai có thai rồi, vậy thì tôi sẽ chờ xem! Để xem ai sẽ là người có cháu trai trước!”
“Được thôi, nếu như bà đã nói thế thì sao tôi có thể không chấp nhận chứ?” Ông Phạm cười ha ha rồi nói: “Vậy thì cứ đợi thêm vài tháng nữa xem sao, đến lúc đó sẽ biết, đứa trẻ trong bụng ai sẽ là người thừa kế của Phạm gia chúng ta!”
“Hừ! Cứ chờ xem!” Cung Trân đẩy ông Phạm ra rồi sải bước rời khỏi đó.
Ông Phạm không hề buồn bực, ông cứ đứng nhìn bóng lưng của bà Cung Trân như thế, nụ cười trên mặt công ta đần dần cứng lại.
Ý cười trong đáy mắt biến mất, thay và đó là một nỗi đau khổ không thể nói rõ.
Nhiều năm vậy rồi mà bà vẫn hiếu thắng và bướng bỉnh như thế.
Hình ảnh hai người yêu nhau không thể nào biến mất khỏi tâm trí ông.
Ông không xem chỗ tài liệu kia nữa rồi xoay người rời đi.
Thực ra, ông không muốn làm cho bà tức giận.
Nhưng mà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745646/chuong-1054.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.