Tự nhiên Tiểu Xuân cảm thấy rất kính trọng ông.
Một người già làm được như vây, thật sự rất đáng kính trọng.
Không phải ông Tôn Thọ Trấn nhận được sự kính trọng vì từ chối nhận tiền, mà là ông hiểu rằng, nhận khi ta bỏ ra công sức, mới là con đường chính của đời người.
Những vật chất không lao động mà có được, chung quy cũng chỉ là một lâu đài trong không khí, nó sẽ bay theo gió bất cứ lúc nào.
Tiểu Xuân nói với ông rất chân thành: “Nếu ông không muốn nhận vật chất, vậy xin hỏi còn có những việc nào khác ông cần giúp đỡ không?
Tôn Thọ Trấn im lặng rất lâu, đột nhiên ông nói với giọng rất nhỏ rất nhỏ: “Cái kia, tôi có thể nhờ anh giúp một việc được không?”
Tiểu Xuân lập tức trả lời: “Ông cứ nói đi!”
“Tôi và bà kết hôn với nhau cũng đã ba mươi năm rồi, đến bây giờ cũng chưa tặng được cho bà một món quà nào ra hồn. Thẻ lương của tôi từ trước tới giờ đều là bà bảo quản, tôi hút thuốc, vì vậy hàng tháng bà đưa cho tôi hai trăm ngàn mua thuốc lá. Tôi không dám hút loại thuốc quá đắt, tôi đã giấu bà dành giụm được hơn ba triệu. Tôi nghĩ, cuộc đời này còn chưa mua cho bà được cái nhẫn, tôi muốn nhờ anh chọn giúp tôi cái nhẫn, tặng cho bà, vào đúng dịp kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi? Tôi không có nhiều tiền, anh chọn giúp tôi loại rẻ một chút.” Tôn Thọ Trấn nói lắp bắp: “Nhưng mà, anh đừng nói là tôi tặng, bà ấy mà biết tôi giấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745614/chuong-1022.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.