Không đợi Thẩm Tứ mở miệng, Mai Linh đã lên tiếng: “Em xin lõi, em và anh Thẩm Tứ không giống như chị nghĩ đâu. Chị muốn trách thì cứ trách em ạ. Đừng trách anh Thẩm Tứ, tất cả là lỗi của em.”
Đang nói thì Mai Linh bỗng nhiên khóc lên như thể bị người khác bắt nạt.
Mạc Thu là kiểu phụ nữ mạnh mẽ, cô ghét nhất là dáng vẻ giả vờ yếu đuối như hoa sen trắng của Mai Linh.
Tư Y Cẩm cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ, vì vậy, cô nhướng mày định lên tiếng.
Mai Linh lại bắt đầu khóc lóc kể lể: “Chị Tư, chị đã có được tất cả mọi thứ mà chị muốn, xin chị giơ cao đánh khẽ, đừng tính toán với em.”
Tư Y Cẩm còn chưa mở miệng thì Mạc Thu đã cười ha ha.
Chết tiệt, trước đây, lúc lăn lộn bên ngoài cùng Thẩm Thất, cô đã nhìn thấy đủ loại hoa sen trắng, nhưng cô chưa bao giờ thấy đóa hoa nào trắng như thế này!
Đúng là làm giặc mà, còn hùng hồn hơn cả người bắt quả tang.
Các cô còn chưa làm gì cả, chưa nói gì cả, thế mà cô ta làm như các cô ăn hiếp cô ta không bằng ấy?
Cô ta cho rằng cả thế giới này đều đang xoay quanh bông hoa sen trắng như cô ta ư?
Trước đây, bọn họ thực sự không phát hiện ra thuộc tính của bông sen trắng Mai Linh này!
Tư Y Cẩm còn chưa nói gì, chưa làm gì mà sao lại bảo Tư Y Cẩm giơ cao đánh khẽ? Cô ta hèn hạ đến mức nào mà phải xin một người không liên quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745606/chuong-1014.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.