Sùng Minh nhìn chằm chằm vào Trình Thiên Cát, rất lâu sau mới trả lời:” Tôi tên Smith.”
Trình Thiên Cát cũng biết cái tên này cũng không chắc là tên thật.
Những người tới đây, rất ít người dùng tên thật.
Trình Thiên Cát cũng dùng bí danh của mình:” tôi à Jam, cậu ta là---“
“Thẩm Lục.” Thẩm Lục không che giấu thân phận của mình:” Tôi đến tìm người.”
Ánh mắt của Sùng Minh phản ứng dữ dỗi.
Cũng đúng, Thẩm Lục bây giờ đều bị mọi người nhận ra, dùng tên giả cũng không còn ý nghĩa nữa.
Trình Thiên Cát nói:” hôm nay xem ra không có thu hoạch gì rồi, chúng ta có nên đổi nơi khác, uống một ly? Tôi mời!”
Sùng Minh do dự một chút, rồi gật đầu.
Thẩm Lục cũng gật đầu.
Đánh nhau một trận, hiển nhiên là không nghe được tin tức gì rồi.
Lúc ba người rời khỏi, chắc chắn, người ở lầu một, lần lượt rui ra nhường đường, không ai dám ngăn cản.
Người đàn ông da trắng đó, thực sự làm cho bọn họ khiếp sợ!
Ai dám ngăn cản chứ?
Không nhìn thấy rất nhiều người đều nằm la liệt rồi sao?
Ai cũng bị gãy cùng một vị trí!
Mẹ kiếp, cả đời này cũng đừng nghĩ đến việc đi lại bình thường!
Hơn nữa, bên bại trận chịu trách nhiệm toàn bộ chi phí tổn thất ở đây.
Cái này cũng là quy tắc!
Vì vậy, Sùng Minh ba người bọn họ hiên ngang đi ra, lại không có một ai dám ngăn cản.
Thế giới này chính là như vậy, kẻ mạnh hiếp kẻ yếu, cá lớn nuốt cá bé.
Kẻ mạnh thì thắng, kẻ yếu thì loại.
Rời khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745524/chuong-932.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.