Thẩm Thất khẽ há miệng, rất lâu sau mới mở lời nói: “Không có! Em chỉ muốn nói là, chúng mình có thể ăn từ từ! Cơn mưa này, trong một phút cũng chưa rút hết được.”
Hạ Nhật Ninh nhìn lên khí trời nói rằng: “Mưa này không rút kịp, chúng mình cũng phải đi về, và cũng không thể qua đêm ở đây được.”
Những người khác cũng quay đầu nhìn cơn mưa bên ngoài, bảo: “Không sao, chúng ta cứ đợi thử. Nếu không được thì, chúng ta sẽ kiếm đường tắt để đi bộ trở về. Tuy rằng sẽ bị ướt một chút, nhưng vẫn an toàn.”
Thẩm Thất gật đầu: “Ừa. cứ vậy đi.”
Nói xong, Thẩm Thất tiếp tục cúi đầu ăn đồ ăn.
Hàn Tắc Phương khóe miệng lại hé lên một tí.
Người phụ nữ này, quả nhiên vẫn như cũ, giống hệt lúc còn ở thị trấn suối nước nóng.
Mọi người cho dù ăn chậm như thế nào vẫn cũng sẽ ăn no.
Ăn hết nồi lẩu, các vệ sĩ dọn sạch đáy nồi, những người còn lại đứng một bên ngắm cảnh cơn mưa.
Có người nói chuyện, có người chơi game, có người còn câu cá khi trời mưa.
Đây yêu câu cá đến thế nào chứ!
Tới khoảng ba bốn giờ chiều, cơn mưa vẫn chưa thấy bớt đi.
Nhưng mọi người cũng không chờ đợi nỗi.
Trời chuyển tối, ở đây sẽ trở nên rất lạnh.
Huống chi, hiện nay là tháng bốn âm lịch, vào ban đêm sẽ rất lạnh.
Cho nên, mọi người quyết định chèo bè mảng rời khỏi lòng hồ, đi lên đất liền, rồi sau đó chuyển trở lại.
Mọi người lần lượt chèo thuyền rời đi.
Thẩm Thất và Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745462/chuong-870.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.