Lưu Nghĩa khịt mũi: “Anh ấy lại nghĩ linh tinh đấy! Có phải anh ấy mách lẻo với cậu không? Tớ nói cho cậu này, Văn Nhất Phi gần đây lại bắt đầu lên cơn đấy, cứ nghĩ rằng tớ và Hàn Tấn có gì đó! Cậu ta có thể có gì chứ? Tiểu Thất cậu nói xem, Hàn Tấn mới bao nhiểu tuổi chứ? Tớ lớn hơn nhóc đó hẳn mấy tuổi cơ mà!”
Thẩm Thất nói: “Không sao, trông cậu rất nhỏ.”
Lưu Nghĩa cười phù ra tiếng, nói: “Không nói chuyện anh ấy nữa, toàn ghen tuông linh tinh. Tiểu Thất, tớ nói này, trong thôn đó đúng là có rất nhiều học sinh không được đi học, có một số bé được đi học cũng phải cắn răng theo đuổi. Hàn Tấn nói, nơi đó nhiều rừng núi, đất đai tương đối cằn cỗi, sản lượng lương thực rất thấp. Nhưng con người ở đó đều rất cố gắng, tuy nghèo nhưng có chí, vậy nên tớ muốn giúp họ một chút. Thế nên bây giờ tới đang đi mua sắm đồ dùng, định về quê Hàn Tấn một chuyến, chuyển những thứ này tới tay những đứa trẻ còn đang cắn răng theo đuổi việc học ấy.”
Thẩm Thất ngồi thẳng người lên, nói: “Đây là chuyện tốt! Thêm một suất cho tớ! Tớ sẽ gửi tiền cho cậu! Mẹ nuôi hay làm từ thiện, vậy nên chúng ta không thể để mất mặt mẹ nuôi được!”
Thẩm Thất đổi sang tay khác: “Chỗ đó có xa không? Hay là cậu đi với Nhất Phi đi, như vậy anh ấy sẽ không ghen nữa.”
Lưu Nghĩa hừ một tiếng, nói: “Anh ấy không đi! Chỉ biết ghen thôi!”
Thẩm Thất liếc nhìn Hạ Nhật Ninh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745370/chuong-778.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.